Lúc Quan Hạo ở trong phòng tắm lau rửa cho mình, Trì Yến sờ soạng đi vào.
“Anh, anh đi đâu vậy? Em cũng muốn đi…”
“Em đi theo làm gì?” Quan Hạo thờ ơ cạo râu, ánh mắt đảo qua từng mảng lớn vết hôn loang lổ dày đặc trên cổ cậu.
“Bộ dạng này muốn cho bao nhiêu người xem?”
Trì Yến mím môi, cầm lấy dao cạo râu trên tay anh, Quan Hạo buông lỏng tay, mặc cho cậu cầm lưỡi dao sắc bén di chuyển trên mặt mình.
Khuôn mặt của Trì Yến hơi ngửa lên, tỉ mỉ cạo râu cho anh, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Quan Hạo, giống như đôi tình nhân thân mật nhất.
Tay cậu thỉnh thoảng chạm vào cằm Quan Hạo, nhưng rồi cũng rời đi rất nhanh, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, như gần như xa, cuối cùng rửa mặt Quan Hạo sạch sẽ.
“Anh…” Trì Yến ngồi trên bệ rửa mặt, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra gọi anh. Vì thế Quan Hạo cúi đầu cùng cậu hôn môi, môi lưỡi giao triền, có vị ngọt rất nhẹ nhàng, cơ hồ cả người đều dựa vào trong ngực Quan Hạo.
Quan Hạo từ trên cao nhìn xuống Trì Yến, đôi mi dài của Trì Yến vẫn rung rinh rất yếu rất quyến rũ, hoàn toàn không giống một tiểu hồ ly vừa xấu tính vừa dâʍ đãиɠ.
Cho đến khi, hôn đến mức cậu thở không nổi, tay dùng sức nắm lên bả vai Quan Hạo, Quan Hạo mới chịu buông đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại ra.
Trì Yến thở hổn hển nắm lấy tay anh, áp lên mặt mình, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia cọ vào vết chai trong lòng bàn tay, so với mèo con chưa cai sữa còn muốn dính người hơn, dáng vẻ không thể rời khỏi Quan Hạo dù chỉ một chút.
"Anh, dẫn em đi, anh là tốt nhất.”
Quan Hạo tập trung nhìn cậu một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Ngày mai mới chính thức bắt đầu, tôi sẽ trở về đón em.”
“Ở bên ngoài ngoan một chút, dám làm nũng với người khác như vậy, sẽ đem em cho thây ma ăn.”
——
Chỉ để lại một mình Trì Yến ở nhà, thân thể thật sự khó chịu, nghĩ đến Quan Hạo ngày mai mới có thể trở về... Trì Yến quyết đoán dùng dị năng chữa khỏi toàn thân bủn rủn.
Lúc đi qua gương, Trì Yến nhìn thấy vết hôn trên ngực mình vốn dày đặc đến kinh khủng đã được tiêu toàn bộ, vẫn là thân da thịt bóng loáng như ngọc kia, ngay cả một chút khuyết điểm cũng tìm không thấy.
Thân thể ngoại trừ mệt mỏi ra thì không đau đớn một chút nào, thậm chí khi tiểu huyệt bị sưng đỏ không chịu nổi, đến khép cũng không khép lại được cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Cậu phẩy phẩy tay, dòng nước trống rỗng đem dấu vết còn sót lại ở chân rửa sạch sẽ —— Chỉ là thỉnh thoảng dùng dị năng một chút, hơn nữa Quan Hạo ngày mai mới trở về, sẽ không bị phát hiện.
Trì Yến không thèm để ý nhếch khóe môi, dị năng giả có hai năng lực song song là hệ nước và hệ chữa trị, làm sao có thể ở lại bên cạnh loại cường giả đỉnh cấp như Quan Hạo. Mang trong mình vật chí bảo, tay lại trói gà không chặt, quả thực giống như đang lớn tiếng với người khác: “Mau đến cướp đoạt tôi đi!”
Khi ngày tận thế vừa đến, Trì Yến do dự ở các căn cứ, cuối cùng quyết định mang theo dị năng của mình đi nương nhờ vào căn cứ số 1 phương Bắc, nghe nói nơi đó cũng có một dị năng giả hệ chữa trị, hơn nữa còn được bảo hộ chiếu cố rất tốt.
Dị năng giả hệ chữa trị thập phần hiếm thấy, tự nhiên sẽ chọn căn cứ lớn mạnh nhất.
Nhưng Trì Yến mang theo cõi lòng tràn đầy chờ mong mà tới, lại không chút lưu luyến rời đi.
Khi người cầm quyền của căn cứ trở về, cậu từ xa nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của dị năng giả hệ chữa trị bên cạnh —— Người khác có lẽ không rõ, sắc mặt Trì Yến lại trầm xuống.
Người chủ lớn mạnh, Trì Yến đã nghe thấy từ lâu, nghe nói gã không biết mệt mỏi, gϊếŧ thây ma với dị năng vô tận. Làm sao có thể có người dùng mà không hết dị năng?
Chỉ có thể là dị năng giả của hệ chữa bị ép buộc quá mức. Sắc mặt khó coi như vậy, lúc dị năng của người chủ bị suy kiệt không phải hắn sẽ cung cấp máu của mình chứ?
Đem dị năng giả hệ chữa trị nhốt lại, sử dụng dị năng của hắn, đồng thời khi cần máu, nguồn cung cấp bảo đảm ổn thỏa nhất cho dị năng giả đỉnh cấp và căn cứ cao cấp, mà căn cứ chỉ cần duy trì sinh mệnh của hắn.
Trong ngày tận thế hỗn loạn, đối với người nắm quyền mà nói, một công cụ bị khống chế mạnh mẽ, so với một dị năng giả sống động, có tư tưởng hữu dụng hơn nhiều. Nhốt người lại, sẽ không bị cướp đi, chỉ cần duy trì sinh mệnh của hắn là được.
Trì Yến cũng không muốn đi khiêu chiến loại nguy hiểm này, cậu thành thật thu hồi dị năng, dựa vào một khuôn mặt nhỏ nhắn, nét mặt như họa cùng lời ngon tiếng ngọt xuôi theo hình thức đem những người đàn ông kia trước sau luôn dỗ dành.
Ở bên cạnh Quan Hạo? Làm sao có thể như thế cho được. Quan Hạo vốn là chỗ dựa vững chắc, nhưng đối với Trì Yến mà nói lại quá nguy hiểm, càng cường đại, càng nguy hiểm.
Trì Yến sung sướиɠ quay đầu ngủ say, chờ ngày mai đi ra ngoài, cậu muốn tìm một dị năng giả nghe lời thành thật, loại người như Quan Hạo, hơi không để ý, sẽ bị anh ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.
--------------------