Lúc Trì Yến nghiêng đầu nhìn, biểu cảm của Quan Hạo đã rất bình tĩnh, một chút cũng không nhìn ra “Vẻ mặt nghiêm nghị” của dị năng giả.
Quan Hạo không đáp lại sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người đàn ông, giống như một con sư tử cao cao tại thượng miệt thị đối thủ thực lực còn quá kém xa.
Điều này làm cho Trì Yến không nắm chắc được việc Quan Hạo rốt cuộc có tức giận hay không.
“Nhìn tôi làm gì? Không phải em muốn nhìn dị năng giả sao?” Giọng điệu của Quan Hạo rất bình thường, bình thường đến mức làm cho Trì Yến gần như cảm thấy yên lòng.
Nhưng Trì Yến rất nhanh đã có phản ứng lại, ngày hôm qua lúc Quan Hạo nói “Chỉ làm một lần”, cũng là biểu cảm lạnh lùng này, mà chân cậu bị in đầy dấu răng cùng dấu vết ngón tay, ngay cả đầu gối cũng quỳ đến nhiễm một màu hồng nhạt.
“Anh…” Trì Yến nuốt nước miếng, tiến đến trước mặt Quan Hạo, đè lên thanh âm rất thấp mà nói chuyện, tựa như ở bên tai tình nhân thân mật nỉ non, “Anh biết rõ điều em thích xem chính là...Sẽ cứng lên... Lại lớn... Dị năng giả.”
Tóc của cậu rất mềm, có mấy sợi trong gió nhẹ nhàng bay lên, cọ qua mặt Quan Hạo, truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tựa như gãi vào trong lòng anh vậy.
Trì Yến chờ đợi trong giây lát, Quan Hạo cũng không trả lời, cậu có chút nghi hoặc, cũng không biết Quan Hạo có cần phải dỗ dành hay không? Dù sao thì người đàn ông này không bao giờ phản đối cậu khi tức giận, cũng không từ chối yêu cầu của cậu, nhưng lại trực tiếp “ra tay”.
Trì Yến rất nhanh đã biết được đáp án, lúc cậu bị nặng nề ném lên giường, so với lần đầu tiên Quan Hạo lừa cậu lên giường súc mạnh lớn hơn rất nhiều.
“Đến nhìn xem.”
Nhìn cái gì...?
Trì Yến bị ném trên giường ngơ ngác nhìn người đàn ông bên cạnh giường, Quan Hạo cởϊ qυầи áo để lộ ra cơ bắp cường tráng, vai rộng eo hẹp, thân hình của một người đàn ông thuần thục, mỗi một điểm đều tản ra sức hấp dẫn trí mạng.
Trì Yến có chút sợ hãi. Khác với người đàn ông của ngày hôm qua khi lừa cậu “Chỉ làm một lần”, “Không đau đâu”, thì lúc này cả người Quan Hạo đều tràn đầy mùi nguy hiểm.
Giống như tức giận chính mình khi nuôi nhốt thú cưng mà bị người ta theo dõi, hoặc là tức giận với tiểu sủng vật tính tình thất thường, rõ ràng đã đối xử với anh rất tốt vậy mà, còn luôn muốn tìm chủ nhân khác.
Trì Yến theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng thân thể vừa động, cổ chân đã bị người một phen giữ lại, dã thú không chút lưu tình đem con mồi của nó ngậm xuống dưới thân và hưởng dụng.
"Em thích vừa bò vừa cᏂị©Ꮒ sao?” Quan Hạo nhìn thoáng qua mặt đất, “Chờ trải thảm xong sẽ thỏa mãn em, đổi một phòng lớn hơn, em muốn bò như thế nào thì tuỳ ý em.”
Quan Hạo rất kiên nhẫn cởϊ qυầи áo của cậu ra, cởi từng chiếc cúc áo ra, nhìn vào làn da thịt trắng dần dần được lộ ra, giống như đang mở ra một phần quà tặng dành cho mình.
Khi cởi đến chiếc qυầи ɭóŧ, mảnh vải nhỏ kia đã dinh dính, mặt trên dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, bởi vì ướt đẫm mà dán chặt vào huyệt thịt, phác họa rõ ràng âʍ ɦộ cùng thịt huyệt nhỏ nhắn.
“Anh … Em sợ …”
Sức mạnh áp đảo làm cho Trì Yến bất lực, làm nũng sao? Khóc một tiếng cầu xin tha thứ sao? Tất cả đều vô dụng, bởi vì có một cái gì đó nóng bỏng đã đặt ở giữa đùi cậu, ngang ngược thể hiện sự tồn tại của mình.
“Không phải lần đầu tiên, sợ cái gì?”
Tính khí cực lớn cứng rắn rỉ nước, trên thân đỏ tím tái gân xanh dữ tợn, ở giữa chân Trì Yến vừa dâʍ ɖu͙© lại cường ngạnh mà cọ xát.
Cánh mông tròn trịa bị tính khí đẩy vào, tính khí chen vào khe nhỏ ở giữa, từng chút từng chút mài, phảng phất như đang diễn tập, đợi lát nữa phải chà đạp dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng mọng nước như thế nào, phải hung hăng như thế nào để nghiền nát miếng thịt mềm mẫn cảm đến cực điểm kia.
Trì Yến chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy thứ xấu xí này, ở khe mông của mình ra vào ma sát, như ẩn như hiện.
Quá thô, quá lớn ...
Bắp đùi của Trì Yến đều đang run rẩy, nước da^ʍ chảy ra, cùng với dịch tuyến tiền liệt từ qυყ đầυ tiết ra, làm cho hạ thân của hai người ướt sũng, lôиɠ ʍυ của Quan Hạo càng ướt đến rối tinh rối mù.
Quan Hạo cũng không vội mà nhét vào, da^ʍ ô vỗ hai cái vào lỗ huyệt, giống như là đang dùng tính khí hung hăng đâm vào tiểu huyệt kia.
Trì Yến bị chọc cho nước chảy đầm đìa, da^ʍ huyệt đói khát mở ra đóng lại, cư nhiên chủ động để khát vọng bị chèn vào, cậu vặn vẹo thân thể, cố gắng nhẫn nại không phát ra tiếng rêи ɾỉ, đôi môi đỏ mọng bị cắn càng thêm đẹp đẽ.
“Đừng cắn.” Quan Hạo nhẹ giọng dỗ dành một câu, vươn đầu lưỡi liếʍ môi cậu, dịu dàng hôn cậu, như thể không phải anh đã giày vò người thành như vậy.
Anh hôn Trì Yến đến ý loạn tình mê, dẫn dắt cơn đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng đang truyền đến, cả người Trì Yến chỉ có thể run lên, từ cổ đến mũi chân căng thành một đường cong duyên dáng, bất lực mở to hai mắt, tiếp nhận sự thật mình đã bị người đàn ông xuyên thủng!