Chương 4: “Sao cơ bắp của anh cứng thế?”
==================================
Khi đến bên ngoài căn cứ Hải Thành, cả đội dừng lại nghỉ ngơi.
Quan Hạo đưa mọi người đi sắp xếp vật tư mang từ An Thành qua, trước kia Trì Yến nhất quyết đi theo Quan Hạo, đương nhiên cũng nhìn thấy mấy đồ quý giá họ mang theo, chẳng hạn như thuốc men, đồ ăn nhiều calo, trước hết giữ lại cho bản thân đã, sau dư lại mới mang lên giao gửi căn cứ.
Trì Yến: … Biết ngay mà, Quan Hạo cũng chẳng phải loại người chính trực gì.
Anh ôm chầm lấy cậu, cậu cũng thong dong tươi cười mà tiếp nhận; cậu muốn cọ xe anh, anh lại sờ sờ mó mó khắp người cậu những hai lần, đến mức hiện tại đầṳ ѵú Trì Yến chạm vào quần áo thôi cũng thấy đau.
Người đàn ông này không muốn chịu dù chỉ chút thiệt, sao có thể đem vật tư mạo hiểm liều lĩnh mãi mới thu thập được sung vào căn cứ cơ chứ.
Trì Yến không tiến đến gần, cậu quan sát tình huống xung quanh căn cứ, rất nhanh sau đó đã biết quy tắc của tòa căn cứ dị năng này.
Căn cứ Hải Thành là một trong bốn căn cứ lớn nhất Trung Quốc, nó bền vững hoàn thiện lại cường đại, nhưng đồng thời cũng có một đặc điểm khác lạ vô cùng nổi danh: Trong thành chỉ tiếp nhận người có dị năng. Thêm nữa, ngoại trừ phiếu lương thực, tiền tệ lưu hành của căn cứ Hải Thành còn có tinh thạch zombie, thứ mà người bình thường không thể có được.
Gần như tất cả những người bình thường đào tẩu đến căn cứ này đều ở ngoài thành, làm những công việc đơn giản buồn chán để đổi lấy thức ăn, căn cứ sẽ cung cấp sơ sài cho bọn họ nhưng không bảo hộ hoàn toàn.
Mặc dù vẫn ăn gió nằm sương, nhưng ít nhất có thể sống sót, suy cho cùng thì sau khi trăng máu xuất hiện, huỷ diệt căn cứ của người bình thường có khi còn không tới mười phút.
Mà người dị năng vào trong thành cũng không vì thế mà kê cao gối ngủ, mỗi tuần phải giao nộp ba khối linh thạch zombie, nếu không sẽ bị mời ra ngoài thành.
Lúc vào thành phải kiểm tra kỹ càng, lính canh soát tới soát lui khắp người Trì Yến, cuối cùng xác định cậu không bị cảm nhiễm, nhưng cũng không có dị năng.
Trì Yến cũng khiến lính canh sửng sốt không thôi, người bình thường chạy ra từ căn cứ bị huỷ diệt, thế mà trên người lại không có một chút thương tổn nào.
Cuối cùng vẫn vào được căn cứ, nhưng Trì Yến nhìn mấy người bình thường chật vật ngoài thành, rồi nhìn lại bản thân cậu tươm tất sạch sẽ, cánh tay thon dài trắng nõn, Trì Yến vô cùng tự giác thấy rằng cậu không nên ăn trái khổ này, vẫn là đi theo Quan Hạo.
Nhưng nghĩ tới tình huống của bản thân, Quan Hạo càng mạnh, bản thân cậu ở cạnh anh sẽ càng nguy hiểm. Trì Yến cảm thấy phải lợi dụng thời gian đổi lấy một người dị năng thích hợp hơn, không quá cường đại nhưng phải có năng lực săn gϊếŧ zombie lấy tinh thạch.
Với loại hành vi xấu xa dùng xong rồi ném của mình, Trì Yến chẳng có chút áy náy nào, dù sao thì Quan Hạo người ta chẳng phải cũng coi cậu như thú cưng hay sao? Ai cũng đừng coi trọng ai.
Chỉ là… muốn Trì Yến ăn nói khép nép, ngoan ngoãn dịu hiền đi cầu Quan Hạo giúp cậu vào căn cứ trong thành, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng.
Lúc Quan Hạo trở về thì nhìn thấy Trì Yến đứng bên ngoài đám đông, biểu cảm trên mặt vô cùng bất an, giống như con vật nhỏ ngơ ngác ngó đông nhìn tây. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt vừa to vừa tròn, một nốt ruồi lệ vương nơi khóe mắt càng làm khuôn mặt cậu trở nên sinh động hút hồn người.
Quan Hạo chuyển dời tầm mắt không nhìn cậu nữa, anh vẫn chưa quyết định có nên mang theo con thỏ nhỏ bụng đầy xấu xa này đi cùng hay không.
Trì Yến thấy anh đã trở lại, thế nên quay đầu trưng ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Quan Hạo nhướng mày, anh thực sự rất thích dáng vẻ này, dẫu cho không ở mạt thế, cũng khó thấy ai xinh đẹp như vậy, thật muốn nhìn dáng vẻ cậu bị khi dễ tới phát khóc.
“Em muốn đi với tôi sao?” Giọng điệu của Quan Hạo rất tuỳ ý, giống như đây chỉ là thú cưng anh nuôi cũng được, không nuôi cũng chẳng sao. Thỏ con không chịu được khổ ngoài thành, đón chẳng được lạnh lẽo đêm khuya, ngoài trừ đi bên cạnh anh, còn có thể làm như thế nào?
Thế mà Trì Yến lại lịch thiệp từ chối: “Anh có thể mang em tới căn cứ này, em đã vô cùng biết ơn anh rồi. Em thấy người bình thường ở ngoài thành cũng có thể tự mình sống sót, sau này sẽ không làm phiền tới anh nữa.”
Dáng vẻ cậu cô độc lại lễ phép, giống như học sinh ba tốt trong thanh xuân vườn trường, phảng phất như chưa từng câu dẫn Quan Hạo bao giờ.
Quan Hạo nhíu mày, sao con thỏ này có thể giây trước vừa như da^ʍ phụ đòi quấn chặt lấy người câu dẫn kẻ khác, giây sau lại ngoan ngoãn như nam sinh trung học. Lẽ nào cậu dùng khuôn mặt xinh đẹp với mấy trò khôn vặt này, quay vòng vòng mấy người dị năng ở An Thành hay sao?
Tuy nhiên Quan Hạo chỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng người ngoài thành luôn hỗn loạn, hôm nay lại gia nhập thêm một đám người hoảng sợ, Trì Yến bị người đằng sau đυ.ng phải, chưa kịp đứng vững thì ngã vào người Quan Hạo.
Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, Quan Hạo chỉ tuỳ ý mặc một chiếc áo phông mỏng, cảm giác Trì Yến ngã vào trong lòng vô cùng rõ ràng, giống như chú chim non vừa mới mọc lông tơ nhảy vào lòng anh vậy, mềm mại yếu ớt, đập vào người cũng như không. Xúc cảm thật tốt.
Trì Yến lại chẳng thấy tốt chút nào, l*иg ngực kia cứng như tấm sắt, Trì Yến thậm chí còn nghe thấy tiếng sống mũi bị va đập sắp gãy luôn rồi.
“Đau quá…” Trì Yến che che cái mũi, nước mắt sinh lý chảy ra làm trước mặt cậu mơ hồ thành một mảng, đau đến mức nói chuyện cũng run lên.
Khuôn mặt điển trai của Quan Hạo chẳng có biểu cảm gì, anh đỡ lấy eo Trì Yến, để cậu đứng thẳng dậy.
Trì Yến oán trách dùng tay đẩy ngực Quan Hạo, đẩy suốt một hồi, không đẩy nổi, vì thế tức muốn hộc máu dùng sức ấn thêm hai cái.
“Sao cơ bắp anh cứng thế, đυ.ng vào đau muốn chết.”
Trì Yến không dám dùng quá nhiều lực, cậu đẩy đẩy hai lần thậm chí chẳng thể khiến Quan Hạo lùi về sau một bước, tay cậu ấn trên cơ ngực rắn chắc, chỉ trùng xuống được chút ít.
Quan Hạo cảm thấy Trì Yến chẳng giống đánh người, mà giống như dùng hoa lướt qua ngực anh.
Thế nên Quan Hạo chế trụ cổ tay của cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt âm u:
“Buổi tối lại sờ.”
______________