Chương 3: Phải hai tay mới có thể nắm hết.
===============================
Đêm đã rất sâu, trên bầu trời treo một ánh trăng, nhưng lại đỏ như máu, sau khi trăng máu giáng xuống lạnh lẽo đến mức làm cho người ta lạnh đến thấu xương.
Vì không thể khiến cho thây ma cùng quái thú biến dị chú ý, nơi bọn họ ngủ chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa cực kỳ lẻ tẻ, bên ngoài có một vài dị năng giả đang ở cảnh giới.
Hôm nay người bình thường được cứu từ căn cứ bị công phá tụ năm tụ ba tựa vào nhau để sưởi ấm, mọi người rốt cuộc không quan tâm hay là không hay biết, co lại thành một đoàn, chỉ vì để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Ở thời kỳ tận thế này, ngoại trừ không muốn chết trong tay của thây ma, hay không muốn chết đói, thì cũng tận lực không muốn chết vào ban đêm giá rét.
Quan Hạo nhìn lướt qua tình trạng thảm hại của đám người, dời đi tầm mắt, muốn giúp mà giúp không được.
Bọn họ nguyện ý trợ giúp những người bình thường này chuyển đến căn cứ mới, nhưng cũng không thể cung cấp cho bọn họ vật tư vốn đã rất trân quý và khan hiếm.
Mạo hiểm thật lớn, trở về một căn cứ bị công phá để cứu người, là bọn họ đã có thể làm toàn bộ vì những người xa lạ.
Ngoại trừ... Quan Hạo cúi đầu nhìn một chút, ngoại trừ người trong lòng mình.
Nghiêm túc mà nói, Trì Yến cũng không ngủ ở trong lòng anh, mà là nhẹ nhàng tựa vào đùi anh, tham lam hấp thu nhiệt độ đồng thời lại cẩn thận giữ khoảng cách, không muốn cùng anh thân mật.
Chú thỏ con xảo quyệt, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy? Vì thế Quan Hạo cố ý giảm bớt phạm vi bao phủ của dị năng, quả nhiên, một giây sau Trì Yến liền rùng mình một cái, theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt.
Nằm từ chân rồi đến nằm trên đùi anh, tiếp tục áp sát, tiến vào trong ngực anh.
Trì Yến vẫn còn cảm thấy rất lạnh, nhịn không được cọ cọ vào trong lòng ngực Quan Hạo, cả khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên l*иg ngực hắn.
Tôn Bạch đang sửa sang lại vật tư, anh ta tự nhiên nhận ra nhiệt độ sắp làm cho người ta đông cứng.
Đối với những dị năng giả như bọn họ mà nói, vẫn là miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng lão đại hôm nay nhặt được một người da thịt mềm mại Trì Yến mang về.
Vì vậy, anh ta đến lấy một tấm chăn, “Lạnh không? Cậu có muốn chăn không?”
Nhưng một giây sau, Tôn Bạch nhìn thấy hai người gắt gao dựa sát vào nhau “Sưởi ấm”:
Quan Hạo cơ hồ ôm cả người Trì Yến vào trong ngực, thanh niên tóc đen dung mạo xinh đẹp kia rụt dưới lớp áo gió của anh, đang ôm chặt Quan Hạo, chắc là rất ấm áp.
Quan Hạo không có biểu cảm gì mà nhìn Tôn Bạch.
Tôn Bạch hận không thể tát mình một cái, bảo anh ta nhiều chuyện, người của lão đại, chính anh ta cũng sẽ không chiếu cố sao?
Sau khi Tôn Bạch rời đi, nơi này lại yên tĩnh.
Nhớ tới ánh mắt và biểu cảm quái dị của Phương Bạch trước khi đi, Quan Hạo cũng không để ở trong lòng.
Người trong ngực này cố ý câu dẫn như thế, nhất định phải đi theo mình, dứt khoát nuôi một tiểu sủng vật mang theo cậu bên người, lại có gì to tát đâu chứ?
Nhớ tới thân thể vừa sờ qua vào ban ngày, xúc cảm mềm mại tuyệt vời, Quan Hạo lại đưa tay vào trong quần áo của Trì Yến, hai ngón tay kẹp lấy một quả nhỏ, không nhanh không chậm xoa nắn, khi thì nhẹ nhàng trêu chọc vài cái, có cũng được không cũng được nắm lấy núʍ ѵú nhỏ nhắn đáng yêu mà chơi đùa.
Đầṳ ѵú giữa trưa bị bóp sưng lên, hiện tại vẫn là vừa sưng vừa mập, thịt nhũ cũng mềm nhũn, nếu xốc quần áo lên xem có thể thấy còn có một chút đỏ bừng, phảng phất như bị người cứng rắn xoa ra.
Quan Hạo nhớ tới phong cảnh ban ngày rồi vội vàng nhìn thoáng qua dưới lớp quần áo. Làn da của Trì Yến rất trắng, núʍ ѵú sữa đều rất mềm, màu sắc cũng rất đẹp, so với trước kia anh đã gặp qua còn mềm hơn.
Đầṳ ѵú bị sưng lên lúc sau đứng thẳng đến đáng thương, đẹp như hoàng hôn trên bầu trời, và ngọt ngào như quả mọng trên cành cây.
Núʍ ѵú hồng hào như vậy, có thể là do đứa con trai bị chơi không đủ nhiều? Bị bóp nhiều lắm, có thể triệt để biến thành màu sắc diễm lệ hay không?
Quan Hạo thất thần, nhất thời không có sức lực chú ý nói, khí lực của anh vốn đã lớn, sờ đến tựa như muốn ở trên núʍ ѵú của Trì Yến mà hung hăng véo một cái, Trì Yến đau đến run rẩy, lại bị anh đánh thức.
“A ... Đau, anh lại sờ…” Trì Yến mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt cậu còn có hơi nước mờ mịt chưa tỉnh ngủ, ủy khuất lẩm bẩm một câu, “Hồi chiều bị anh sờ sưng lên, vẫn còn rất đau.”
Giọng nói tùy ý nhưng lại thân mật, không nhìn ra bọn họ ngày hôm qua mới là lần đầu tiên gặp mặt, mà cậu lại tàn nhẫn đùa giỡn Quan Hạo một chút.
Quan Hạo muốn sờ, tự nhiên sẽ không thèm để ý đến ý kiến của sủng vật nhỏ, “Đừng làm nũng, tiểu quỷ.”
Thấy cậu đã hoàn toàn tỉnh lại cũng không bớt phóng túng, ngón tay vuốt núʍ ѵú, một chút không bóp rồi lại bóp một chút, thậm chí còn có chút tàn nhẫn dùng ngón tay trêu chọc, giống như là đứa trẻ ham chơi đùa nghịch với những viên bi, làm cho Trì Yến vừa đau lại vừa thích, run rẩy không dừng lại được.
“Anh à … Em muốn ngủ…” Trì Yến rất biết cách gây khó dễ cho đàn ông, giọng điệu của cậu ủy khuất, giống như là mèo con làm nũng, một đôi mắt hạnh tròn xoe, khéo léo nhìn Quan Hạo.
Quan Hạo không nên để ý tới cậu, chính cậu chỉ là một người lệ thuộc rẻ tiền sa đọa, nhưng bộ dáng làm nũng từng li từng tí của cậu thật sự đáng yêu.
Vì thế Quan Hạo khoan dung lấy tay ra, tùy ý khoác lên người cậu, dựa vào tường nghỉ ngơi.
Dị năng giả đỉnh cấp này phảng phất một chút không biết sợ lạnh, trong ngực bao lấy Trì Yến, cứ như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trì Yến nháo loạn muốn ngủ ngược lại không ngủ được, tay người đàn ông còn đặt trên thắt lưng cậu, nóng hổi, so với bảo vật ấm tay còn dễ dùng hơn.
Nếu như không phải phía trên có quá nhiều vết chai, sờ cậu đến phát run, Trì Yến hận không thể bàn tay này có thể sờ khắp toàn thân cậu.
Quan Hạo đối với cậu có chút khinh thường, nhưng mà Trì Yến cũng không có ý định đi theo Quan Hạo thật lâu, đến căn cứ mới, cậu sẽ tìm ra dị năng giả thích hợp hơn, hoặc là tiếp tục dựa vào chính mình sống sót, giữ khoảng cách với tất cả các dị năng giả. Cậu muốn cách xa Quan Hạo một chút, nhưng lại luyến tiếc sự ấm áp trên người anh.
Trì Yến ngẩn người trong chốc lát, đáy mắt là sự lạnh lùng không phù hợp với sự ngọt ngào của vẻ ngoài, ngáp một cái, lại mệt mỏi. Dường như sợ lát nữa Quan Hạo lại đưa tay vào, cậu đặt tay lên cổ tay Quan Hạo, không nhẹ không nặng mà nắm lấy.
Đợi đến khi hô hấp trong ngực bình tĩnh lại, Quan Hạo lại mở mắt, đáy mắt một mảnh thư thái, không có chút mệt mỏi nào.
Ngón tay xanh nhạt dưới ánh trăng mờ ảo hết sức chói mắt, trắng như tuyết, so với Quan Hạo, tay cậu thật sự là quá xinh xắn.
Ngón tay vừa nhỏ vừa dài, Quan Hạo rất không đúng lúc nghĩ đến, tay cậu nhỏ như vậy, nếu hầu hạ mình, chỉ sợ một tay nắm không hết, phải hai tay mới có thể nắm hết.
Về phần cắm vào... Quan Hạo không suy nghĩ nhiều, anh có thể làm hỏng người, hôn một cái chú thỏ con đã thở hổn hển, chắc sẽ khóc đến ướt cả ga trải giường.
--------------------