Chương 2: Anh ơi, chúng ta thật là định mệnh.
=================================
Trước ngày tận thế, Trì Yến luôn là tâm điểm của đám đông, bị đủ loại ánh mắt mến mộ, hoặc ghen tị hay là ánh mắt tham lam nhìn vào chăm chú, Trì Yến luôn nhạy cảm với ánh nhìn của người khác và biết rõ ý đồ của họ.
Sau khi tận thế, vẫn có nhiều người theo dõi cậu, nhưng phần lớn đều là mang theo sự ác ý và tham lam, nên Trì Yến càng phải cẩn thận hơn.
Đó là một vài năng lực rất mạnh, không phải từ căn cứ An Thành.
Trì Yến cảm thấy không được vui cho lắm.
Nếu là bình thường, Trì Yến sẽ không va chạm với những dị năng lực giả có năng lực quá mạnh, cậu thích những dị năng giả thực lực tầm trung, có thể bảo vệ và chăm sóc, đồng thời cũng dễ dàng thao túng.
Tuy nhiên những người này rõ ràng sẽ không dừng lại ở đây, có lấy lòng cũng vô ích, tương tự như nếu bị xúc phạm cũng không thành vấn đề. Dù sao, người đứng đầu kia vừa nhìn đã biết rất mạnh, kiểu người này sẽ không tốn tâm tư tự mình trả thù.
“Anh à, anh có thể giúp em xem một chút được không? Có phải bị cắn hay không?”
Có vài người đang ngồi bên cạnh, thân hình của Quan Hạo cao lớn gần như che kín cả người Trì Yến, nhìn từ bên ngoài vốn không thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì.
Mấy cậu em cúi đầu ngầm hiểu ý, không dám nhìn lão đại đang chơi đùa với chú thỏ con.
Quan Hạo liếc nhìn đầu lưỡi màu đỏ của cậu: “Không có cắn.”
“Anh sờ giúp em, kiểm tra một chút… Chắc là chảy máu rồi…” Trì Yến mở to đôi mắt hé môi, ra hiệu cho Quan Hạo chạm vào chiếc lưỡi nhỏ của mình.
Tuy nhiên, ngay khi tay của Quan Hạo đang định đưa vào miệng cậu, thì cậu lại đột nhiên quay đầu đi, làm cho tay của Quan Hạo rơi vào khoảng không.
“À quên mất là anh đang ăn cơm, hay là thôi đi.”
Nhưng Quan Hạo giữ cằm cậu lại, như muốn được thoả mãn mà đưa ngón tay vào cái miệng đang ngậm của cậu.
Đầu lưỡi mềm mại giống như con cá nhỏ linh hoạt lướt qua đầu ngón tay của Quan Hạo, thỉnh thoảng lại liếʍ liếʍ một cái lên ngón tay của Quan Hạo, mang theo ý tứ quyến rũ rất rõ ràng, làm cho người ta có ý nghĩ xấu xa muốn bắt được nó.
Quả thật là Quan Hạo cũng đã làm điều đó, ngón tay nóng rực, mạnh mẽ giữ lấy đầu lưỡi Trì Yến không cho nó rụt lại, vừa sờ vừa ấn, nhào nặn đùa giỡn một cách dâʍ ɖu͙©, nước miếng không kìm chế được mà chảy ra.
“Ưm… Anh …” Đầu lưỡi tê dại cùng tiếng thở hổn hển càng làm cho ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại. Giọng nói Trì Yến không rõ ràng, mang theo ý vị của một chút cầu xin lòng khoan dung, nước miếng không ngừng chảy ra, tí tách mà thấm ướt cả cổ tay Quan Hạo.
Quan Hạo buông đầu lưỡi của cậu ra, liếc nhìn bàn tay ướt đẫm rồi trầm mặc không nói gì.
Trì Yến đã chủ động tiến đến, vươn đầu lưỡi ra như một chú cún con mà cẩn thận liếʍ liếʍ cổ tay anh.
Đầu lưỡi mềm mại hồng nhạt của cậu khi liếʍ đi nước miếng trên tay, đồng thời lưu lại một vệt nước sáng ngời, mềm yếu tê dại.
Đầu lưỡi rất nhanh đã vươn ra, liếʍ một ít nước bọt rồi lại thu về, rất quyến rũ, cứ như thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần.
Hai người không hề bất ngờ gì khi bị cuốn vào nụ hôn.
Du͙© vọиɠ của dị năng giả này tham lam một cách mạnh bạo, cho dù chỉ là một nụ hôn, Trì Yến cũng không thể chịu đựng được.
Quan Hạo giữ chặt gáy cậu, đầu lưỡi nóng rực chui vào miệng, càng quấy đến nghiêng trời lệch đất, hút mạnh đến nỗi Trì Yến đều run lên, cho đến khi hai mắt cậu đăm đăm, thở đều mà co rút lại, Quan Hạo cuối cùng cũng chịu rút lưỡi ra.
Quan Hạo rất bình thản liếʍ liếʍ nước miếng còn sót lại trên khóe môi, thật giống như vừa rồi còn hận không thể ăn được Trì Yến, người hôn môi đều tham lam như sói đói chứ không phải là anh.
“Đêm nay ở lại giúp tôi, em muốn những gì?”
Quan Hạo cảm thấy thích thú mà nhìn Trì Yến, trong giọng nói mang theo chút đùa giỡn giống như đức vua đối với món đồ chơi.
Nếu đã bị khơi mào du͙© vọиɠ, cùng con thỏ nhỏ này chơi đùa một chút cũng không phải là không thể, Anh thừa nhận mình không thể kiềm chế được mà bị quyến rũ.
Khi Quan Hạo rút lui, cơ thể Trì Yến đã lộ ra.
Trì Yến còn chưa nói gì, thì người đang tìm cậu đã thấy được cậu.
“Tiểu Yến! Em đã ăn xong chưa, quay lại đưa tay cho tôi xem.”
“Mau ăn đi, chân của em cũng rất đau.”
Trì Yến thật sự thấy có lỗi mà nhìn Quan Hạo, cậu là người châm lửa, nhưng cậu lại không muốn chịu trách nhiệm.
Cậu khó xử ra hiệu cho những người có chút bị thương, rồi sau đó nhìn Quan Hạo, “Lần sau đi, anh... Hôm nay em, thật sự không được…”
“Cám ơn anh đã kiểm tra đầu lưỡi giúp em, em đi trước đây.”
Căn bản Trì Yến không che dấu ý định trêu chọc anh, mà thậm chí còn lộ ra một nụ cười lễ phép xa cách, vừa rồi cùng với sự khôn khéo mà quyến rũ hoàn toàn lại không giống nhau —— Về chuyện bọn họ khi nào thì sẽ gặp mặt, có thể là kiếp sau đi.
Da mặt Trì Yến rất dày, cứ như vậy đi theo người đàn ông khác, tuy rằng là đi chữa trị vết thương, nhưng vẫn như cũ cho Quan Hạo một loại cảm giác hờn giận vì con mồi đã đến miệng ăn còn bị cướp đi.
Cảm nhận được du͙© vọиɠ dưới hạ thân cứng rắn đến phát đau, Quan Hạo liếʍ liếʍ răng, tự nhủ chính mình không cần phải so đo với một con thỏ nhỏ.
——
Ở thời kỳ tận thế, những thây ma cấp cao hoặc quái thú kỳ dị có thể bị huỷ diệt một căn cứ nhỏ trong khoảnh khắc, nhất là không có hoặc chỉ có dị năng giả có năng lực rất kém đóng quân.
Tất cả người của Quan Hạo ngày hôm qua vừa mới rời khỏi căn cứ An Thành, hôm nay lại vội vàng trở về, chẳng qua lần này lại là vì tiếp nhận vật tư căn cứ đã bị phá huỷ, thuận tiện cứu một vài người bình thường có thể may mắn còn sống sót.
Mà Trì Yến đứng ở trong một đống hoang tàn, nhìn giống như thiên thần nhảy xuống xe, nhanh gọn săn gϊếŧ những dị năng giả cùng thây ma.
Nhớ tới ngày hôm qua mình ở căng tin xúc động làm cái gì, thanh niên khuôn mặt xinh đẹp trong lòng hung hăng mắng một câu, thật sự là như thấy ma quỷ, ngày hôm qua cậu không nên đi trêu chọc mấy người này.
Nhưng bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác.
Với tầm mắt của Quan Hạo tự nhiên nhìn thấy Trì Yến, cả người cậu toàn là vết bẩn đứng ở trong đống hoang tàn, trên mặt là sự kinh hãi tái nhợt nghĩ đến đã thấy sợ.
Nhưng Quan Hạo không có phản ứng với cậu, một chú thỏ con đầy những chủ ý xấu xa.
Nhưng một giây sau con thỏ này giống như nhìn thấy rơm cứu mạng chạy về phía anh, nhào vào trong ngực anh.
Thân thể của cậu so với Quan Hạo vừa nhỏ vừa mềm, trên mặt dính bẩn, làm lộ ra nơi sạch sẽ cả người tinh tế trắng như tuyết đầu mùa.
Cánh tay Trì Yến gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của Quan Hạo, cậu ngẩng mặt lên, vui mừng mà nhìn Quan Hạo.
“Anh à, lại gặp nhau rồi, chúng ta thật có duyên nha.”
Những chuyện phát sinh của ngày hôm qua xem như không có, giống như người khơi mào du͙© vọиɠ của người khác lại gọn gàng rút lui không phải là cậu.
--------------------