Chương 5: cắm cái nào đều có thể
Tuy rằng nói trở về sẽ sờ tiếp, nhưng Quan Hạo cũng không lập tức mang Trì Yến về nhà, hiển nhiên anh còn có việc khác phải làm.
Nhìn qua anh so với bình thường cũng không có gì khác biệt, chỉ ngoại trừ bước chân lớn hơn một chút so với ngày thường.
Điều này khiến Trì Yến khóc không ra nước mắt, vốn dĩ chân Quan Hạo dài hơn so với cậu, hơn nữa anh thân là dị năng giả thể lực cậu càng không thể so sánh được với anh, nên anh đi một bước lớn này, cậu phải đi hai bước mới có thể đuổi kịp.
Cố tình bên cạnh Quan Hạo còn có một đoàn dị năng giả đi theo, Trì Yến vốn định sau này bỏ Quan Hạo đổi người mới cơ, cũng không thể vì quá yếu đuối mà nổi danh trong đoàn của bọn họ, nên đành phải bước nhanh đi theo, cả đường gần như cậu đang chạy chậm.
Trì Yến: ……Dị năng giả thể lực tốt quả nhiên là rất đáng ghét.
Cuối cùng bọn họ dừng lại ở trước một kho hàng rất lớn, đi đến đây đều là dị năng giả không tầm thường.
Trì Yến tận lực khiến mặt mình không đổi sắc thở dốc, cảm thấy cổ họng của mình đã khô khốc, vừa khát vừa mệt, mà sắc mặt Quan Hạo vẫn như cũ không thay đổi. Thật đáng sợ, nếu sớm biết Quan Hạo không chịu được câu dẫn như thế, bản thân cậu sẽ không gắng sức mà trêu chọc anh ta ở bên ngoài làm gì.
Quan Hạo ném bình nước vào trong ngực Trì Yến nói: “Ở chỗ này chờ tôi một lát.”
Có vẻ anh chắc chắn những dị năng giả ở chỗ này không dám đụng vào người của anh, nên mang theo đàn em của mình cùng một lượng lớn vật tư rời đi.
Sau khi Quan Hạo rời đi, Trì Yến cảm nhận được vài ánh mắt như có như không trước đó, hiện tại lại quang minh chính đại dừng trên người cậu, còn có vài âm thanh nghị luận không hề che dấu, bọn họ tuy rằng không dám động đến người của Quan Hạo, nhưng chỉ nghị luận vài câu thì vẫn dám, người đẹp lại còn sạch sẽ như thế ở mạt thế chắc chắn không phải là đối tượng mà bọn họ có thể mơ tưởng đến.
“Đó là người của anh Hạo à? Lớn lên thật đẹp mắt.”
“Anh Hạo không cho cậu ta ăn cơm sao? Xương quai xanh có thể dùng để nuôi cá luôn đấy.”
Những người khác hiển nhiên cũng để ý đến dáng vẻ thở dốc không ngừng của Trì Yến.
“Cậu ấy thở gấp thật đáng yêu, miệng nhỏ thở gấp từng đợt, nhìn có giống dáng vẻ bị làm khóc ở trên giường hay không, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng?”
“Thể lực hơi kém, nếu như ở trên giường, không phải là bị anh Hạo làm chết hay sao?”
Trì Yến coi như không nghe thấy nghị luận của bọn họ về mình, miệng nhỏ từng ngụm uống nước, môi ướt át đỏ tươi, hầu kết lên xuống khiến người nhìn nhịn không được muốn đưa tay ra sờ lên viên nhô lên không rõ kia.
“Mẹ nó, quyến rũ quá, chờ sau khi anh Hạo chơi chán rồi, có thể đưa cậu ta cho tôi được không nhỉ?”
Trong lòng mấy người hiểu rõ mà không nói ra cười đen tối.
Trì Yến thấy Quan Hạo đi tới từ xa xa, anh vừa đi, vừa nghiêng đầu dặn dò những người khác.
Thế là Trì Yến mím môi, ngượng ngùng cười với dị năng giả nói sau này muốn tiếp nhận cậu, quả nhiên người nọ mắt dựng cả lên, hơi giật mình nhìn cậu, kể cả Quan Hạo đã sắp chạy đến trước mặt bọn họ cũng không phát hiện ra.
Chờ đến khi gã ta hoàn hồn, Quan Hạo đã đang nhìn gã ta. Người có thực lực đứng đầu căn cứ đang dùng vẻ mặt không biểu tình nhìn anh ta, người sáng suốt đều có thể nhận ra được anh đang bất mãn đối với mình, người đàn ông nắm chặt tay thanh nắm đấm, phảng phất cảm thấy được nhiệm vụ sau của mình sẽ bị người của phe phái của anh gây khó dễ.
Trì Yến vừa lòng đuổi kịp bước chân của Quan Hạo, cậu biết ngay mà, loại đàn ông như Quan Hạo, chẳng sợ chỉ là sủng vật anh nuôi dưỡng, cũng không chấp nhận được bị người khác nhúng chàm.
Lúc trở về bọn họ ngồi xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, những người khác biết điều không tới quấy rầy, xe thiết giáp có tấm nagwn rất dày, ở phía trước một tia âm thanh cũng không nghe thấy.
Trì Yến chủ động ngồi lên đùi anh, biểu tình vô cùng tủi thân nói: “Anh ném em một mình ở chỗ đó, bọn họ đều bắt nạt em.”
Quan Hạo liếc mắt nhìn Trì Yến một cái, đáy mắt hiện ra vẻ hài hước và trào phúng, giống như đã biết Trì Yến làm gì, chỉ là không muốn vạch trần cậu.
Thế là cái mông vểnh kia ác ý mà vặn vẹo cười lên giữa háng người đàn ông, mang theo vài phần bất mãn do được nuông chiều.
Hô hấp của Quan Hạo ngừng một chút, anh không phải là loại đàn ông hung dữ với tình nhân bé nhỏ của mình, thế là lời nói ra biến thành: “Ở kho hàng nhiều bụi bặm, hơn nữa phải dọn dẹp đồ vật, em đi vào đấy làm gì?”
Cách lớp quần Trì Yến đã cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng và cứng rắn của cây gậy kia giữa kẽ mông mình, cậu khá vừa lòng đối với mị lực của mình.
Trì Yến liếm môi, khá tốt, cũng khá lâu rồi cậu chưa làm, thân thể cũng thấy thèm, thậm chí cậu còn cảm nhận được giữ hai chân mình đã ướt át.
Một lần trước làm vẫn là cùng bạn trai cũ đã bị tang thi ăn của cậu làm, còn đám người trong căn cứ An Thành kia, không đến mức cần đến thân thể cậu để trả giá.
Ngủ với loại đàn ông cường đại giống như Quan Hạo, coi anh như gậy mát xa dùng xong rồi ném là được, còn ăn đồ ăn của anh và dùng tinh hạch của anh, Trì Yến cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không lỗ.
Tay của Quan Hạo thò vào trong quần Trì Yến, ái muội xoa nắm bắp đùi mềm mại, cố tình dùng kén trong lòng bàn tay cọ vào phần thịt non ở đó.
“A…… Nhẹ thôi…… A…… Tay thô quá…… Đau, đừng…… A……” Trì Yến bị anh sờ nắn đến mức hai mắt ngập nước, ngồi ở trên đùi anh thở gấp.
Tay Quan Hạo tiếp tục hướng đến trung tâm sờ, sờ đến dương vậ.t đang nhếch lên cao, đồng thời cũng sờ đến một nơi ướt át và mềm mại khác thường.
“Đây là thế nào?” Quan Hạo ấn tay xuống chỗ thịt non, lòng bàn tay xoa nắn miệng huyệt chảy nước.
“Hức…… A... Đừng sờ vào bướm nhỏ mà……Đau quá, nhẹ thôi…….” Trì Yến ngồi trên đùi anh, mị nhãn như tơ mà nhìn anh, thở gấp giống như yêu tinh, nói:
"Anh trai thích sao? Có hai cái lỗ, muốn cắm cái nào đều được, thay phiên cắm cũng được, cùng lúc cắm vào cũng được nha.”