Tinh Hà đã kết thúc hợp đồng với Tần Chí Minh vài tháng trước, Tô Tân cũng không quan tâm đến cuộc sống của hắn, chỉ từ chị Diêu nghe qua một chút tin đồn, sau khi thân bại danh liệt lại cùng vợ kiện cáo ly hôn.
Hắn có ý đồ giấu diếm tài sản thu nhập, kết quả bị luật sư của người vợ lột ra, không chỉ tổn thất một số tiền lớn, còn bị mất quyền nuôi con, tiểu tam không chịu nổi áp lực, chạy ra nước ngoài tránh họa.
Cứ như vậy, Tần Chí Minh tự cắt đứt con đường diễn viên của chính mình, ngay cả khi hạ mình diễn vai phụ cũng không ai muốn, xoay người trong vô vọng.
Hôm nay không hiểu sao lại đi theo cô, muốn làm gì?
Tô Tân lui về sau một bước mặt đầy cảnh giác.
"Tô tổng " Tần Chí Minh nhìn cô chằm chằm rồi nở nụ cười vui vẻ "Tôi ở xa nhưng vẫn nhận ra cô, muốn cùng cô chào hỏi, lại sợ quá đường đột, không biết làm sao mở lời đã bị cô thấy được, vậy tôi mời cô uống ly cà phê chúng ta cùng ngồi nói chuyện, thế nào?"
"Tôi còn có việc " Tô Tân thản nhiên nói "Anh có lời gì cứ nói đi."
Tần Chí Minh cười theo: "Tô tổng, tôi theo Tinh Hà nhiều năm như vậy, lúc còn là người mới đều do tay cha cô nâng đỡ, những năm này tôi cũng vì Tinh Hà bỏ ra khá nhiều công sức, kiếm về không ít tiền, hiện tại tôi có chút chuyện, công ty cũng nên giúp một tay đúng chứ."
Tô Tân trào phúng cười: "Tôi ngày đầu tiên đến đã cho anh vài đề nghị, tịnh thân ra hộ, công khai xin lỗi, anh không nghe."
Tần Chí Minh trong mắt lóe lên một tia chi sắc nhẫn nại, một hồi lâu mới nói: "Tô tổng, cô cũng đừng nói giỡn, ai gặp chuyện này cũng không chịu nổi. Nói trắng ra cô giúp tôi một lần, về sau tôi sẽ nhớ kỹ ý tốt của cô, chỉ cần cho tôi một bộ phim, tôi có thể nổi tiếng trở lại, cô hãy tin tưởng tôi, fan hâm mộ trên mạng của tôi vẫn còn, mấy tháng nay do ly hôn cũng không bị mất hết, tôi hiện tại chỉ còn thiếu một cơ hội."
"Tôi không có bản lĩnh như vậy, anh tìm người khác đi." Tô Tân hờ hững quay người, bước nhanh về phía trước.
Tần Chí Minh đuổi theo, vội vàng nói: "Tô tổng, cô đừng vô tình như thế, cô có thể nâng Cố Phi Nam kia, tại sao lại không thể cứu tôi? Cậu ta không có một tác phẩm nào nổi trội, cứ như vậy mấy tháng sau sẽ bị nâng thành lưu lượng, cô muốn cứu tôi nhất định có thể cứu, chỉ là cô có muốn hay không —— "
"Anh nói đúng, tôi không muốn cứu anh " Tô Tân cũng không thèm nhìn hắn "Anh xem công ty như cái sọt lớn, thiếu chút đem công ty hủy hoại, tôi không tìm anh bắt đền đã cho anh chút mặt mũi."
"Cô. . . Cô đã vô tình như vậy, tôi sẽ đi cầu Tô đổng, tôi không tin Tô đổng thấy chết không cứu." Tần Chí Minh tức hổn hển nói.
Tô Tân dừng bước, xoay người lại lạnh lùng nói: "Anh dám đi quấy rầy cha tôi, cũng đừng trách tôi bỏ đá xuống giếng."
Tần Chí Minh xổ một câu nói tục, hung tợn nói: "Cô đúng là người đàn bà nhẫn tâm, trách không được chồng cũ không cần cô, tôi nói cho cô biết, đừng bức tôi đến đường cùng, bằng không tất cả mọi người đều chết cùng một chỗ —— "
Cảm xúc của hắn ngày càng kích động, tay quơ về phía Tô Tân bắt lấy bả vai cô, Tô Tân vừa muốn nghiêng người tránh đi, bỗng nhiên một tiếng trầm vang lên, âm thanh của Tần Chí Minh im bặt sau đó hắn bị đẩy ngã xuống đất.
Tần Chí Minh trong phim truyền hình từ trước đến nay đều lấy hình tượng cứng rắn, ngày ngày tập thể hình, dáng người tiêu chuẩn, hiện tại bị gạt ngã trên mặt đất, khiến Tô Tân lấy làm kinh hãi. Cô bắt đầu xem xét xung quanh, là Giản Diệc Thận.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh tay đã bị túm lấy, bị Giản Diệc Thận kéo về sau lưng.
"Anh là ai? Còn dám động thủ?" Giản Diệc Thận sắc mặt tái xanh nhìn Tần Chí Minh, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ.
Tần Chí Minh che eo, từ dưới đất bò dậy, kêu lên: "Tôi chỉ nói vài câu với cô ta, có nơi nào động thủ? Anh là ai? Còn dám đánh người?"
Giản Diệc Thận bẻ bẻ ngón tay, đốt ngón tay "Khanh khách" kêu lên, điềm nhiên nói: "Anh không phục, vậy tới đây thử một chút."
Bên cạnh có một số người vây sang xem náo nhiệt, nhìn bọn họ chỉ trỏ, Tô Tân hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi: "Tần Chí Minh, anh còn đứng ì ra làm gì? Bị người khác nhận ra giọng nói, đời này cũng đừng nghĩ đến việc xoay người."
Tần Chí Minh chật vật lui về sau mấy bước, kéo cao cổ áo chặn nửa mặt, vội vã đi.
Thấy mọi chuyện đã kết thúc, người vây xem cũng tản ra.
Hai người ở chỗ góc cua đối diện, bầu không khí nhất thời có chút ngưng đọng.
Một cơn gió lớn quét qua, Tô Tân bị gió thổi không quá thoải mái, mũi lại ngứa ngáy nên hắt hơi hai lần.
"Bị cảm?" Giản Diệc Thận có chút khẩn trương.
Tô Tân lắc đầu, lại vuốt vuốt cái mũi: "Cám ơn."
Từ khi hai người ly hôn đến nay, Tô Tân lần đầu tiên nói lời cảm ơn anh, trong bóng đêm tĩnh mịch Giản Diệc Thận có một ảo giác dường như ánh mắt Tô Tân không còn lạnh lùng như lúc trước mà có một tia ấm áp.
Anh có chút kích động, nhưng lại không thể lộ ra ngoài, cố gắng để sắc mặt tự nhiên nhất: "Không có gì, anh tiện đường đi qua, vừa đi xuống xe mua chút đồ ăn khuya, Diệc Noãn nói em ấy đói bụng."
Tô Tân khách khí: "Vậy anh đi đi, tôi về đây."
Giản Diệc Thận vô thức đi theo hai bước, nhịn không được hỏi: "Người vừa nãy là nghệ sĩ công ty em sao? Ngành giải trí quá loạn, em nên tránh tiếp xúc với những người như vậy, ai cũng không biết khi nào sẽ phát điên, em dù sao cũng là phụ nữ. . ."
Tô Tân dừng bước, lẳng lặng nhìn anh.
Giản Diệc Thận ngừng nói, tự nhiên trong lòng cảm thấy mát lạnh.
Dưới ánh đèn sáng ở lối vào chung cư, ánh mắt nhu hoà trong trí tưởng tượng đã không còn.
"Thật ra, vừa rồi tôi nói cám ơn không phải vì anh xuất thủ tương trợ, chỉ là một lời khách sáo." Tô Tân ánh mắt đạm mạc "Không có anh, tôi cũng sẽ không có chuyện gì, Tần Chí Minh không dám làm gì tôi, mà tôi đã dám cùng hắn giằng co, sẽ không sợ bị hắn động thủ. Cho nên anh cũng không cần vì tôi mà khoa tay múa chân, cũng không cần phải ngụ ý rằng phụ nữ không thích hợp ngành giải trí, không thích hợp quản lý công ty giải trí."
Giản Diệc Thận sửng sốt một chút, giải thích : "Anh không có ý đó, chỉ là có chút lo lắng."
"Có hay không trong lòng anh tự biết, không chỉ có anh, chỉ sợ mẹ anh cũng đang cảm thấy may mắn, may mắn vì tôi và anh đã ly hôn, bằng không con dâu Giản gia mỗi ngày bị rơi vào các loại tin tức giải trí, cùng vô số tên của nam nhân đặt chung một chỗ, mặt mũi đều bị vứt sạch."
Tô Tân cười cười.
Giản Diệc Thận á khẩu không trả lời được, đúng vậy, Trịnh Mính Tiêu có nói điều này, mà chính anh nếu như có quyền lựa chọn, cũng tình nguyện đem công việc của Tinh Hà tiếp quản chứ không để cho Tô Tân gánh chịu những mưa gió này.
Tô Tân nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt thản nhiên: "Nhưng anh cũng thấy, tôi bên cạnh anh ba năm, không có người đe dọa quấy rối, không có lời đồn đại xấu, không cần vắt hết óc, trải qua cuộc sống nhà giàu đầy nhàn nhã để cho người ta hâm mộ ghen ghét. Kết quả thì sao? Vì anh, thay đổi bản thân. Hiện tại trong công ty mặc dù có đủ loại biến cố và bận rộn, tôi lại cảm thấy mọi thứ đều thuộc về tôi, trong tay tôi nắm chặt, không bởi vì một câu nói của người khác, một ánh mắt mà mất đi, tôi của trước kia từng chút từng chút trở về, tôi rất hưởng thụ cuộc sống như vậy."
Sắc mặt Giản Diệc Thận dần trở nên tái nhợt.
"Cho nên, loại bỏ những lo lắng vô vị của anh lại, bất kỳ một ngành nghề nào cũng có một tên điên, giống như người đi đường xui xẻo cũng có thể bị người ở trên trời đáp trúng, lo lắng cái này không bằng lo lắng sáng ngày mai nên ăn gì." Tô Tân cười khẽ một tiếng, quay người đi để lại cho anh một bóng lưng thoải mái.
Mặc dù chuyện vừa rồi phá hủy toàn bộ tâm tình vui vẻ, nhưng Tô Tân vẫn có một giấc ngủ ngon.
Có thể là đối diện Giản Diệc Thận khiến cô phát tiết một chút tâm tình tiêu cực trong lòng.
Đáng ra cô nên sớm biết mình và Giản Diệc Thận là cùng một loại người, đều kiêu ngạo, tự phụ, toàn thân gai góc. Những năm qua yêu Giản Diệc Thận, cô thu liễm bản thân mình lại, từ tương tự trở thành bổ sung, hợp lại trở thành một vầng trăng hoàn chỉnh, nhưng bây giờ dứt bỏ những vướng bận kia, hiện ra bản tính của mình, cô cùng Giản Diệc Thận giống như hai con nhím, toàn thân đều là gai, miễn cưỡng ôm cũng chỉ làm bản thân đầy thương tích.
Chắc hẳn đêm nay Giản Diệc Thận, đã hiểu đạo lý này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã đến giáng sinh và năm mới. Tô Tân ngóng trông Tô Hà có thể về nhà vào dịp năm mới, cũng để cho Tô Đình Doãn an tâm, gửi cho Tô Hà vài tin nhắn, Tô Hà không hứa sẽ quay về.
Vào đêm giao thừa, Tô Tân bồi Tô Đình Doãn ở núi Thượng An, ngôi làng miền núi tĩnh mịch không giống thành thị ồn ào náo động, bình tĩnh an ổn, Tô Hà gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi, Tô Đình Doãn đem hắn chửi mắng một trận, cuối cùng là Tô Tân khuyên nhủ ông rồi nhận lấy điện thoại.
"Thật xin lỗi " Tô Hà cảm xúc sa sút, không có bộ dạng không quan tâm như trước kia "Em giúp anh chăm sóc cha nhiều một chút."
Tô Tân cũng không biết nên nói như thế nào, đành khuyên hắn vài câu: "Anh ở bên ngoài đã nửa năm, cũng nên trở về, công ty đã có em, về sau anh muốn làm cái gì thì làm, mặc kệ anh đi bao xa ngôi nhà này sẽ là nơi chờ anh trở về."
Tô Hà trầm mặc một lát: "Đợi đến khi kết thúc chuyến đi này rồi nói."
Tô Tân cũng không cách nào cưỡng cầu, đành phải hỏi lại: "Vậy anh bây giờ ở đâu?"
Tô Hà nói một cái tên: "Đang ở một núi tuyết của nước R, anh leo núi Bắc Sơn rất ít người đi, rất đẹp, tiểu Tân em nếu có thời gian nhất định phải tới, không có loại từ ngữ nào có thể hình dung được cảnh hùng vĩ này, khiến người nghẹt thở vì vẻ đẹp của nó."
"Anh nhớ chú ý an toàn, tốt nhất là đi cùng một người chuyên nghiệp." Tô Tân lo lắng nhắc nhở, cô có cảm giác không tốt, chỉ nghe được nguy hiểm của câu nói "Rất ít người đi".
"Yên tâm, anh có kinh nghiệm."
Hai anh em lại trò chuyện vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Buổi tối, Tô Đình Doãn ngủ, Tô Tân ở trong phòng đếm ngược thời gian, ngoài cửa sổ có người thả pháo hoa, cô ghé vào nhìn một lát.
Pháo hoa trên bầu trời đêm nở rộ, sáng chói trong chốc lát rồi lại biến mất.
Tô Tân nhìn một chút, tay nâng lấy má cười.
Bầu trời rất đẹp, thoáng qua liền mất, nhưng vẻ đẹp lại được lưu lại mãi ở trong đầu.
Điện thoại liên tục rung lên, rất nhiều tin chúc phúc từ Wechat gửi tới.
Tô Tân cầm lên nhìn một chút, nhìn một mảnh loè loẹt nhóm gửi nhắn tin bên trong, có một dòng tin ngắn gọn đến nhưng vô cùng bắt mắt.
[ Chúc mừng năm mới. ] Là Giản Diệc Thận gửi tới.
Sau khi cùng Giản Diệc Thận ly hôn, Tô Tân có một lần muốn đem Wechat anh kéo vào sổ đen, nhưng lại từ bỏ. Giữ lại wechat của Giản Diệc Thận để nhắc nhở cô lúc trước chật vật cùng hèn mọn bao nhiêu, khiến cô đừng lặp lại những sai lầm tương tự.
Nhìn chằm chằm tin nhắn này một lát, cười một cái tự giễu.
Giản Diệc Thận chưa từng nhắn tin cho ai bởi vì anh cảm thấy nó quá lãng phí thời gian, thà rằng gọi điện thoại hay voice chat còn hơn. Nếu như lúc trước, cô có thể vì bốn chữ này mà cảm động không thôi. Nhưng bây giờ đã không có ý nghĩa gì.
Cô xem những tin nhắn khác, trả lời từng tin nhắn từ bạn bè sau đó lên giường đi ngủ.
Ngày nghỉ đầu tiên, « vô địch thiên hạ » chính thức đăng nhập truyền hình An Châu, mỗi tuần đến thứ năm phát sóng liên tục hai tập, cùng lúc đó sẽ có những đoạn cut truyền bá.
Hai tập phát sóng ngày đầu kết thúc, trên mạng những lời lẽ ác liệt tăng nhanh, chiếm cứ các trang phim truyền hình điện ảnh lớn, diễn đàn ngôi sao, trên weibo cũng có hai hot search hắc: # Cố Phi Nam chống đỡ không nổi nhân vật nam chính #, # sau bạo lực gia đình phim vô địch thiên hạ xoay người thất bại #.
Hot search này được làm rất kì công, họ cắt ra các cảnh quay ra để chứng minh việc nam chính thay thế làm ẩu, các cảnh quay thay đổi cứng nhắc, Cố Phi Nam là một tiểu thịt tươi mới, không có kỹ năng diễn kỹ không diễn ra được nam chính kinh tài tuyệt diễm, thông minh cởi mở trong nguyên tác, còn có mấy trang web đem tác phẩm trước kia của Tần Chí Minh so sánh với Cố Phi Nam, biểu thị Tần Chí Minh mặc dù là người có tỳ vết [1] nhưng kỹ năng diễn nháy mắt có thể gϊếŧ chết Cố Phi Nam, hiện tại một bộ phim lớn lại biến thành phim ghép, quá đáng tiếc.
[1] Tỳ vết : vết bẩn, vết xấu đáng tiếc, scandal.
Phim phát sóng lúc chín giờ rưỡi, đã mười một giờ, Tô Tân chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Cố Phi Nam.
Giọng cậu vô cùng uể oải: "Chị Tân, có phải em đem bộ phim này phá hỏng rồi không? Công ty vì chuyện này sẽ bị tổn thất rất nhiều?"
Tô Tân trong lòng ấm áp.
Nhìn thấy các bình luận ác ý trên mạng, Cố Phi Nam không cảm thấy lo lắng tiền đồ của mình mà lại lo lắng tổn thất của công ty, điều này ít ai có được.
"Tổn thất rất nhiều, em làm sao bây giờ? Nếu không ký hợp đồng vĩnh viễn với Tinh Hà coi như bồi thường đi?" Tô Tân đùa.
"Chị không chê em, em cả đời cũng ký với chị." Cố Phi Nam trịnh trọng trả lời.
"Được rồi, đừng nói phiến tình [2] như vậy " Tô Tân cười "Yên tâm đi, chẳng lẽ em không có lòng tin vào diễn xuất của mình?"
[2] Phiến tình : là đem chuyện không đáng kể nói đến người khác rơi lệ, kích động.
Cố Phi Nam không nói gì.
Tô Tân trong lòng hiểu, hắc hot search này ảnh hưởng rất lớn đến Cố Phi Nam người chưa được kiểm chứng kỹ năng diễn, cậu rất khó để không bị dao động.
"Em bây giờ hẳn đang ở đoàn làm phim nhỉ?
Cố Phi Nam trầm trầm nói: "Đang ở khách sạn của đoàn làm phim."
Tháng trước Cố Phi Nam nhận vai nam chính của một bộ phim thần tượng, cùng một tiểu hoa đán [3] đang hot hợp tác, quay ba bốn tháng.
[3] Tiểu hoa đán : nữ diễn viên đang nổi.
"Em đừng quan tâm những thứ này, công ty đối thủ đang nghĩ trăm phương ngàn kế bôi đen chúng ta chuyện này không có liên quan gì tới em, chỉ cần em nghiêm túc quay phim, nghe theo an bài của Trịnh Vân, lúc nào nên làm thì làm, lúc nào nên tuyên truyền thì tuyên truyền, em tin tưởng chị, không có chuyện gì." Tô Tân an ủi.
Giọng nói cô ôn nhu khiến người ta an tâm bình tĩnh.
Cảm xúc sa sút của Cố Phi Nam dần dần biến mất: "Được, chị Tân em nghe chị."
Cúp điện thoại, Tô Tân ngồi trên giường suy tư một lát, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lùng: Rất tốt, Lữ Thành Chiêu, phóng ngựa đến đây.