Không khí đóng băng trong giây lát, ánh mắt Giản Diệc Thận đảo quanh Tô Tân một vòng cuối cùng rơi vào bó hoa hồng cô đang cầm.
Hoa hồng có nhiều cánh hoa đặc biệt tinh xảo, Tô Tân cầm lấy nó giống như nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, xinh đẹp đến đau nhói ánh mắt anh.
"Rất đẹp."
Giản Diệc Thận miễn cưỡng khắc chế cảm xúc, gạt ra một câu khen ngợi, chỉ là thanh âm không tránh khỏi vài phần cứng ngắc, tiết lộ nội tâm của anh.
"Tất nhiên, cũng không nhìn một chút là ai chọn " Trình Tử Hạo đắc ý nói "Nhưng mà đẹp nhất không phải hoa, mà là tay cầm hoa đúng không?"
Tay Giản Diệc Thận nắm lại, đầu ngón tay vô thức bóp chặt, tim buồn bực đến không thở nổi.
Mở mồm liền dỗ ngon dỗ ngọt, nhất định sẽ khiến cho nhiều phụ nữ vui vẻ, Tô Tân cũng không ngoại lệ chứ.
"Thật trùng hợp, anh làm sao cũng ở đây?" Trình Tử Hạo nghi ngờ hỏi "Không phải theo dõi tôi đấy chứ?"
Giản Diệc Thận thần sắc lạnh lùng, hướng cằm về phía trước, nơi đó có bảy tám người mặc âu phục đang đứng chờ. Anh ngắn gọn giải thích một câu: "Vài người bạn mời ăn cơm, nghe nói nhà hàng đồ Nhật này cũng không tệ."
"Vậy anh nhanh đi, bạn bè quan trọng, tôi với anh chỉ quen biết nhau không cần để ý." Trình Tử Hạo không ngừng đuổi anh đi.
Giản Diệc Thận nhìn Tô Tân thật sâu sau đó quay người rời đi.
Trình Tử Hạo đặt một gian phòng cho bốn người ngồi, rất thanh lịch và yên tĩnh.
Trình Tử Hạo rất hiểu cách sống phóng túng, nhìn thực đơn một chút cũng có thể một năm một mười gọi: "Thịt bò Matsusaka* cũng không tệ, nghe nói do Beethoven chăm sóc, mỗi ngày được mát xa xoa bóp, miếng thịt bò cắt ra đều đạt đủ tiêu chuẩn. . ."
* Thịt bò Matsusaka là 1 trong 3 loại thịt bò Wagyu ngon nhất tại Nhật: Kobe, Ohmi, Matsusaka.
Tô Tân lơ đãng chống cằm lắng nghe, thầm lo lắng.
Cô không ngờ rằng, vị học trưởng này sẽ có loại ý tứ đó với cô.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, thực sự có một manh mối, lần trước cố ý tới cửa tặng cô một bó hoa cẩm tú cầu, buổi họp báo C-cline cố ý thay cô chọn đồ trang sức, là cô quá sơ ý không có phát hiện ra.
Trình Tử Hạo đóng thực đơn lại, vừa vặn thấy được ánh mắt Tô Tân, không khỏi sững sờ: "Nhìn anh như vậy làm gì?"
"Trình Tử Hạo, anh thật không phải yêu thích em đấy chứ " Tô Tân lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lên nghiêm mặt nói "Chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng nếu nói cái khác, em không có tâm trạng nghĩ đến, em không muốn cản trở anh."
Trình Tử Hạo nhún vai: "Anh không sợ bị cản trở, em sợ cái gì? Ở tuổi này, ngay cả khi mười năm tiếp theo là vàng, anh chính là kim cương Vương lão ngũ [1] , đi tới chỗ nào đều là hàng bán chạy."
[1] Kim cương Vương lão ngũ - 钻石王老五 : chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Cụm từ này thường dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Tô Tân bị hắn làm cho vui vẻ: "Trình Tử Hạo, em thực sự không nhìn ra, anh da mặt lại dày như vậy."
Trình Tử Hạo không nói, chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, bỗng nhiên thở dài một hơi.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Tân có chút bối rối.
"Tiểu Tân, em nên cười nhiều hơn" Trình Tử Hạo nghiêm mặt nói "Anh đặc biệt thích dáng vẻ của em khi em tham gia cuộc thi tranh luận ở trường đại học, tự tin, vô ưu vô lự [2] , giống như trời sinh là người chúng tinh củng nguyệt [3]."
[2] Vô ưu vô lự - 无我无忧 : không có cái tôi quá cao thì con người sẽ không ưu phiền, đau khổ.
[3] Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 : một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Tô Tân di chuyển một chút.
Lấy hành vi xưa nay của Trình Tử Hạo, cô không nghĩ rằng Trình Tử Hạo muốn theo đuổi, cô chỉ mong rằng nhiều nhất cũng chỉ là tạm thời, trêu chọc cô chơi đùa để giải buồn mà thôi.
Nhưng bây giờ những lời này, lại làm cho cô cảm nhận được mấy phần chân thành.
Lúc trước cô vì Giản Diệc Thận mà biến mất, hiện tại còn có thể tìm về được sao? Nếu như có thể tìm trở về, cũng không còn là cô của trước kia.
"Cám ơn anh thời điểm đó đã thích em " Tô Tân nhìn thẳng vào mắt hắn, áy náy nói "Nhưng hiện tại em —— "
Trình Tử Hạo ngắt lời cô: "Đừng tránh xa người ngàn dặm như vậy, phụ nữ trời sinh nên hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi được theo đuổi, em bây giờ độc thân, tại sao từ chối không cho anh theo đuổi? Không phải tâm trạng không tốt sao, ăn chút cơm, nói không chừng ngày nào đó em bỗng nhiên cảm thấy chỗ tốt của anh, yêu anh giống như yêu Giản Diệc Thận trước kia; hoặc là nói, ba phút này anh quá cao hứng, nói không chừng ngày nào đó hết cảm giác, sẽ muốn cùng em làm bằng hữu bình thường. Em hãy hưởng thụ niềm vui thú khi được theo đuổi,mọi người đều có vị trí riêng của họ, không có bất kỳ gánh nặng nào, vô cùng hoàn hảo."
Đây là lập luận của kẻ có quyền lực cao, rất phù hợp với tính cách của Trình Tử Hạo. Mới vừa rồi còn có chút thâm tình chậm rãi bị bộ dáng này quét sạch sành sanh, nói ra cách thường ngày hay đối đãi với tình nhân xuất hiện trước mặt Tô Tân.
"Nói nghe rất có lý " Tô Tân nói đùa "Giúp em mở ra một thế giới mới."
"Đúng vậy, đừng bị tính cách chững chạc đàng hoàng của Giản Diệc Thận lây bệnh ngờ nghệch, về sau đi theo anh, em sẽ phát hiện ra rất nhiều thú vui nhân sinh."
Trình Tử Hạo vui sướиɠ thay cô hạ quyết định "Đến đây, thử món ăn phụ trước, món trứng cá muối này nên được đặt trên đầu lưỡi để cảm nhận từ từ, cảm giác lúc cắn nát nó vô cùng ngon miệng . . ."
Trình Tử Hạo tinh thông sống phóng túng, am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt, bầu không khí bàn ăn rất tốt, Hai người trò chuyện về niềm vui của câu lạc bộ trường học và trang sức thời trang, trong lúc bất tri bất giác đã ăn xong.
Trình Tử Hạo nhìn thoáng qua điện thoại, áy náy nói: "Anh đi rửa tay, em ăn chút món điểm tâm ngọt này đi."
Phòng rửa tay ở cuối hành lang, bên cạnh là khu vực nghỉ ngơi có hoa anh đào phủ đầy những viên đá nhỏ màu trắng, có hai đứa trẻ đang ngồi xổm chơi với đá, bé trai năm sáu tuổi, bé gái mới hai ba tuổi, đi trên đường, mở miệng một tiếng "Đắc đắc" rất đáng yêu.
Giản Diệc Thận tựa trên tường hành lang, yên lặng nhìn hai đứa trẻ, trong ánh mắt thờ ơ có một tia dịu dàng khó gặp.
"Gọi tôi ra làm gì?" Trình Tử Hạo đi đến trước mặt anh ""Có gì đó để nói, đừng trì hoãn tôi hẹn hò với tiểu Tân."
Giản Diệc Thận ngước mắt lên một cách vô cảm: "Cậu cùng tiểu Tân hẹn hò, vậy đã xử lý sạch sẽ mấy người bạn gái trước kia chưa?"
Trình Tử Hạo vui vẻ: "Anh không cần quan tâm? Hai người không phải ly hôn rồi sao."
Giản Diệc Thận ánh mắt trì trệ, hơn nửa ngày mới nói: "Ly hôn nhưng giao tình hai nhà vẫn còn, cậu đừng coi cô ấy giống những người bạn gái trước kia, tùy tiện trêu đùa."
"Này, tôi là loại người này sao? Tôi ghét nhất đàn ông bắt cá hai tay, mặc kệ trước kia có như thế nào, nhưng lúc theo đuổi bạn gái mới, khẳng định là một lòng một ý " Trình Tử Hạo có chút không vui, vừa nói vừa lấy điện thoại ra "Anh không tin, nếu không tôi cho anh xem lịch sử trò chuyện của tôi, người trước kia hơn một tháng trước liền đoạn mất, giày vò một lúc lâu, bằng không anh cho rằng tôi vì sao muộn như vậy mới bắt đầu theo đuổi tiểu Tân?"
"Miễn đi, tôi không rảnh nghe chuyện tình gió trăng của cậu" Giản Diệc Thận lạnh lùng nói "Trong lòng cậu nắm chắc là được, về sau đừng có lại câu tam đáp tứ *."
* Câu tam đáp tứ là câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đúng đắn nhất là về mặt nam nữ.
Điều này nghe có vẻ khó chịu, Trình Tử Hạo đang muốn nói hai câu, bên cạnh truyền đến tiếng khóc, mới vừa rồi còn chơi cùng nhau vô cùng vui vẻ bây giờ hai anh em lại cãi nhau, cô bé muốn có một hòn đá, cậu bé cất giấu không chịu cho, hai người đuổi nhau, đầu đυ.ng phải người Trình Tử Hạo, chẳng được bao lâu, bé gái thấy đuổi không kịp, bôi nước mắt khóc lên.
Tiếng khóc to rõ, hai người mẹ đến, xin lỗi Trình Tử Hạo, người cuối cùng ôm con gái dỗ dành đi.
"Trẻ con thật phiền phức, đứa nào cũng giống tiểu ác ma " Trình Tử Hạo thuận miệng oán trách một câu "Thật đau đầu."
Giản Diệc Thận ánh mắt hơi sững sờ, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Tô Tân thích trẻ con, trước đây cô ấy có nói, muốn sinh một trai một gái."
Trình Tử Hạo sững người một lúc, cười nhạo nói: "Anh nói tiểu Tân sao? Cô ấy đã thích như vậy, sao anh không cùng cô ấy sinh? Nếu có con, nói không chừng hai người các ngươi cũng không có cách nào ly hôn."
Giản Diệc Thận sắc mặt thay đổi: "Cậu đừng hở một tí liền đem từ ly hôn treo bên miệng, nhớ kỹ ở bên ngoài che chở cô ấy, nghe nói mẹ cậu rất lợi hại, nếu không giải quyết được người trong nhà, chớ trêu chọc đến cô ấy, khiến Tô Tân bị người nhà cậu khi dễ."
Trình Tử Hạo nhịn không được: "Tôi nói này, có vấn đề gì với anh thế? Làm sao lại đem sự tình nghĩ đến lâu dài? Nghĩ đến tôi muốn cùng Tô Tân kết hôn sinh con? Đúng là không thú vị, tôi còn chưa hưởng thụ xong niềm vui cuộc sống độc thân đâu."
"Cậu nói cái gì?" Giản Diệc Thận hoài nghi nhìn hắn "Không muốn cùng cô ấy kết hôn vậy theo đuổi cô ấy làm gì? Cùng cô chơi đùa sao?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương thấy được chấn kinh cùng xem thường.
Trình Tử Hạo là người muốn yêu đương nhưng không muốn kết hôn, quả thực là không chịu trách nhiệm; còn Giản Diệc Thận quan niệm cứng nhắc, giống người xưa không có gì khác biệt.
Nghe được lời không hợp ý, Giản Diệc Thận ánh mắt hung ác nham hiểm: "Trình Tử Hạo, tôi cũng không cùng cậu nói nhảm nhiều nữa, tôi cảnh cáo cậu, nếu không có tâm, cũng không cần đi quấy rầy tiểu Tân, nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận."
"Chờ một chút " Trình Tử Hạo cười lạnh một tiếng "Anh có tư cách gì nói tôi tổn thương Tô Tân? Nếu nói tổn thương cô ấy, không phải liền người chồng trước là anh hay sao?"
Giản Diệc Thận không thể nói một lời.
Trình Tử Hạo nói rất đúng, tổn thương Tô Tân sâu nhất, không phải người khác, mà chính là anh.
Ngực từng đợt đau nhức đánh tới, anh hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo: "Được, cậu không tin, có thể thử một chút."
Anh quay người bước đi, Trình Tử Hạo ở phía sau kêu một tiếng: "Giản Diệc Thận, chờ một chút."
Giản Diệc Thận dừng bước.
"Có phải. . . Anh sau khi ly hôn phát hiện mình để ý Tô Tân nên lưu luyến muốn hợp lại?" Trình Tử Hạo không nhịn được cười suy đoán "Tôi thấy anh thật buồn cười —— "
"Suy nghĩ nhiều rồi." Giản Diệc Thận thô bạo ngắt lời hắn, vứt xuống ba chữ rồi rời đi.
Trình Tử Hạo nhìn bóng lưng anh, có vài phần thay Tô Tân cảm giác mở mày mở mặt.
Mặc kệ Giản Diệc Thận còn yêu Tô Tân hay không, nhưng từ cách quan tâm Tô Tân anh thì hiện tại Tô Tân chính là điểm uy hϊếp của Giản Diệc Thận.
Trước kia hắn rất ngứa mắt Giản Diệc Thận, mặc dù có mấy phần bản lĩnh thật sự, lại ngạo mạn tự đại cực kì, cưới được người vợ tốt như vậy không biết trân quý, đem Tô Tân giày vò thành dạng này.
Đúng là báo ứng.
Trở lại phòng ăn, khóe miệng của hắn giơ lên, Tô Tân nhịn không được hỏi: "Gặp phải chuyện gì buồn cười hay sao?"
"Không có gì " hắn suy nghĩ một chút, hàm súc hình dung "Nhìn thấy một con sư tử uy phong bát diện rơi vào vũng bùn, bộ lông bị bùn nhão quấy lấy, chật vật đặc biệt thảm."
Tô Tân nghe không hiểu nhưng cô không muốn tìm hiểu đến cùng, cô mỉm cười và nói: "Đi thôi, em ăn xong rồi."
Hai người tính tiền rồi ra khỏi phòng ăn, thời gian còn sớm, Trình Tử Hạo mang Tô Tân đến bờ sông đi du thuyền, cảnh đêm hai bên bờ sáng chói, du thuyền xuôi theo dòng sông rất lãng mạn.
Điều duy nhất không tốt là khi gió của Tân Cương trở nên mạnh hơn, Tô Tân ở đầu thuyền ngắm sao, bị thổi làm cho hắt xì mấy cái, cuống quít trốn vào buồng nhỏ trên tàu tránh rét.
Mặc dù có những sai sót nhỏ, nhưng buổi tối này rất vui vẻ và dễ chịu, cuối cùng Trình Tử Hạo đưa Tô Tân đến lối vào quảng trường Kim Thành, lưu luyến không rời cáo từ.
Tô Tân đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc xe thể thao gầm rú ngạo nghễ rời khỏi tầm mắt của cô, rồi đi về chung cư.
Cô không nghĩ tới, sau khi ly hôn sẽ cùng một người khác hẹn hò, thế mà lại là Trình Tử Hạo hoa hoa công tử, duyên phận, thật sự rất huyền diệu, mặc dù cô không thích tính tình của Trình Tử Hạo, nhưng không thể phủ nhận khi ở chung một chỗ với Trình Tử Hạo rất vui vẻ, trách không được năm đó có nhiều cô gái vì hắn mà tranh giành huyên náo.
Chung cư ở trong quảng trường, phải đi qua một trung đình rất lớn, Tô Tân vừa đi vừa nghĩ, đi được một nửa, cô cảm thấy đằng sau có người đi theo, quay đầu lại nhìn, lại không thấy ai.
Chỗ rẽ phía trước có một cửa hàng tiện lợi, Tô Tân đi mau mấy bước, vừa qua khỏi chỗ rẽ liền dừng bước, nín thở đợi hai giây, sau đó ló đầu ra ngoài xem xét, vừa vặn gặp một người.
Người trước mắt thân hình khôi ngô cao lớn, ngũ quan kiên quyết và trưởng thành, là nam chính trước kia của « vô địch thiên hạ » Tần Chí Minh.
Bất quá, có thể dạo này trôi qua không tốt, gương mặt của hắn gầy đi, đáy mắt có màu xanh đen, trên cằm đầy rẫy râu ria, so với hình tượng trước kia của hắn vô cùng khác biệt.
Tô Tân hơn nửa ngày mới nhận ra Tần Chí Minh, giật mình hỏi: "Là anh, anh lén lút theo tôi làm gì?"