Tay Tăng Liên Bình đã đặt lên cánh tủ nhưng bà lão ở đầu dây bên kia lại nói: "Bình à, không có trong tủ quần áo đâu, ở tủ đầu giường ấy."
Nghe vậy, bà mới buông tay ra, sải bước đi đến cạnh tủ đầu giường, lúc mở ngăn kéo thứ hai, quả nhiên nhìn thấy chiếc cặp tóc hoa hồng từ thời Thượng Hải cũ.
Sau khi lấy được được đồ, Tăng Liên Bình bèn rời đi ngay.
Sau khi nghe thấy tiếng cổng sắt nặng nề đóng sập lại, cuối cùng Yến Hiếu Tiệp và Ôn Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ cậu đi rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi."
Ôn Kiều quá nóng quá bí bách, chỉ muốn ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng Yến Hiếu Tiệp lại không chịu nhúc nhích, tiếng thở dốc của anh ngày càng nặng nề, vừa nãy trong lúc cô căng thẳng nhất, cả người không ngừng đổ về phía trước, phần ngực bên phải ép chặt vào môi anh.
Anh nhịn quá lâu rồi, cảm giác rất khó chịu.
Ôn Kiều cảm nhận được hơi thở dồn dập đang phả vào ngực mình, cô không biết tại sao mà da thịt lại hơi tê dại, cảm giác ngưa ngứa.
Nhưng cô vẫn phản kháng: "Yến Hiếu Tiệp, mau đi ra ngoài."
Cả người Yến Hiếu Tiệp như bị lửa đốt, đầu óc thoáng cái đã như bị sung huyết, anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, duy chỉ có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ bản năng của mình ngay lúc này.
Anh cắn một cái vào cúc áo sơmi của Ôn Kiều, dùng sức lực của hai hàm răng để kéo áo sơmi xuống.
Nửa bên áσ ɭóŧ màu trắng bao gọn phần ngực bên phải của cô cứ thế lộ ra ngoài. Ngọn núi nhỏ đẹp tựa viên ngọc, sạch sẽ như tuyết, mấy giọt mồ hôi bên trên cứ như hạt sương buổi sớm.
Làm sao Ôn Kiều có thể chấp nhận được hành động xấc xược này, cô hét to: "Yến Hiếu Tiệp!"
Yến Hiếu Tiệp không nghe thấy, một giây sau, hai cánh môi của anh rơi xuống bộ ngực mềm mại của cô, anh mυ'ŧ nhẹ vào phần thịt thơm mềm trắng nõn, mồ hôi chảy vào miệng anh, nhưng anh vẫn thấy rất thơm.
"Đừng..." Ôn Kiều giật tóc anh: "... Yến Hiếu Tiệp... Đừng như vậy..."
Vẫn luôn nghĩ đây là thích mà còn tỏ vẻ từ chối, Yến Hiếu Tiệp ngước mắt: "Đợi một lát nữa cậu sẽ thích."
Lập tức, Yến Hiếu Tiệp ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của Ôn Kiều, tiếp tục dùng răng cắn vào phần áσ ɭóŧ bên phải để kéo nó xuống ngực, bầu ngực sữa nhỏ xinh khẽ lắc lư, trong sắc trắng ửng màu hồng phấn của thiếu nữ, thơm thơm mềm mềm.
Anh ngậm bầu ngực xinh đẹp này vào miệng, trên ngực là hơi thở nóng ẩm phả ra từ miệng của anh.
Rõ ràng là cô đang rất tức giận nhưng lại không chịu nổi phản ứng bản năng của cơ thể, vòng eo nhỏ bất giác vặn một cái.
Yến Hiếu Tiệp vỗ nhẹ vào cái eo nhỏ nhắn của cô: "Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."
Tuy Ôn Kiều có thể cảm nhận được từ sâu trong cơ thể của mình đang truyền đến một cảm giác rất kỳ diệu, muốn kháng cự nhưng cũng muốn hưởng thụ, giống như chỉ cần cô trầm luân, nó sẽ đưa cô và anh tiến vào ngọn lửa du͙© vọиɠ của người trưởng thành.
Cô dùng chút lý trí cuối cùng để nói với mình, đây là việc làm sai trái, sau đó cố gắng dùng sức đẩy đầu anh ra: "Yến Hiếu Tiệp, chúng ta không được như vậy."
Trong lúc ý loạn tình mê, Yến Hiếu Tiệp không nghe lọt tai bất cứ điều gì, tiếp tục dùng răng cắn vào đỉnh ngực dựng đứng của cô, cô túm tóc anh, phá vỡ bản năng của cơ thể, hét lên một tiếng: "A... đừng cắn..."
Anh không dừng lại, vẫn đang tiếp tục.
Ngực cô đã hoàn toàn bị hơi thở nam tính bao phủ, động tác của anh rất thành thục, chốc lát lại khơi dậy du͙© vọиɠ đang bị đè nén sâu trong lòng cô.
Có lẽ là khi tình cảm đã lên đến mức nồng đậm, Yến Hiếu Tiệp dí sát mặt vào ngực Ôn Kiều, anh ngước mắt lên, hơi thở hổn hển ngày càng thô lỗ: "Ôn Kiều, ở bên tôi."
Anh cho rằng, lần này anh tự tin sẽ thành công hơn bất cứ khi nào.
Thế nhưng, trong mắt Ôn Kiều chỉ có tức giận, cô hùng hổ mắng thẳng vào mặt anh: "Yến Hiếu Tiệp, tôi sẽ không bao giờ ở bên loại người như cậu."