Mưa Bóng Mây

Chương 9.2: Cắn ngực trong tủ quần áo (H nhẹ)

Không có chỗ trốn, cả căn phòng chỉ có mỗi chiếc tủ quần áo, dưới tủ cũng coi như khá rộng rãi, miễn cưỡng có thể nhét vừa hai người. Yến Hiếu Tiệp cao hơn nên anh sẽ ngồi vào trước, sau đó khom lưng, cố gắng xếp bằng hai chân rồi ra lệnh cho cô:

"Mau vào đi."

Sau khi anh ngồi vào, không gian bên trong lập tức hẹp hẳn đi, nếu cô cũng chui vào, tức là nhất định phải quỳ trước người anh.

Thấy tình hình cấp bách, Yến Hiếu Tiệp hung dữ nói: "Mau lên, với tính cách quỷ quái của ba mẹ tôi, nếu cậu không vào, chắc chắn mẹ kế của cậu sẽ bị đuổi việc, lại còn bị phạt tiền nữa đấy."

Nghe thấy tiếng giày cao gót ngày càng gần, Ôn Kiều không nghĩ được nhiều như vậy, cô tốn chút sức, chui vào trong, vốn định ngồi xổm, nhưng nếu ngồi như thế thì đầu sẽ chen lên tấm ván gỗ phía trên, thế là cô vẫn phải quỳ xuống.

Ôn Kiều cứ thế quỳ ngồi xuống, tay không biết nên đặt vào đâu.

"Ôm tôi." Yến Hiếu Tiệp ra lệnh cho cô.

Cô không muốn và cũng không dám, nhưng cô không có chỗ tựa, như vậy rất dễ ngã ra ngoài. Theo đó, anh trực tiếp giơ hai tay của cô lên, kéo tay cô ôm vào cổ mình.

Cả người cô lập tức vững vàng hơn nhiều.

Hai người mặt đối mặt, ngực cô hướng thẳng về phía mặt anh.

Tư thế hơi xấu hổ.

Tăng Liên Bình mặc váy kiểu Tây đi vào, dáng vẻ dịu dàng duyên dáng, là hình dáng tiêu chuẩn của phu nhân nhà quan.

Hình như bà tới để tìm thứ gì đó, từ lúc ở ngoài cổng đi vào vẫn luôn nói chuyện điện thoại: "Mẹ, chục năm nay mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm chiếc cặp tóc này, sao tự nhiên hôm nay lại muốn tìm vậy?"

Đầu điện thoại bên kia là giọng nói khàn khàn yếu ớt của người già: "Chỉ là muốn tìm thôi, con tìm hộ mẹ đi."

Tăng Liên Bình "ừ" một tiếng: "Mười năm nay con không tới căn nhà này rồi, bây giờ để lại cho người giúp việc ở, có điều cặp tóc của mẹ không phải vàng cũng không phải bạc, hẳn là sẽ không bị trộm mất."

Trong tủ ngột ngạt quá, ngột đến mức gần như không thở nổi.

Đầu Yến Hiếu Tiệp toát đầy mồ hôi, áo phông cũng ướt đẫm.

Ôn Kiều cũng vậy, mới đó mà áo sơmi trắng đã ướt rồi, từng giọt mồ hôi trong veo thấm ra áo, quang cảnh bên trong như ẩn như hiện.

Cũng là trong lúc vô tình, Yến Hiếu Tiệp đã nhìn thấy áo ngực cup 3/4 của cô.

Anh thầm mỉm cười xấu xa, mặc hẳn áo ngực cup 3/4, lại còn giả vờ ngoan cái gì chứ?

Phát hiện anh đang nhìn trộm mình, Ôn Kiều nhéo phần thịt sau gáy anh: "Nhắm mắt vào."

Ông đã không đóng cửa, nhưng mở to hơn.

Anh không những không nhắm, ngược lại còn mở to hơn.

Vô lại, đê tiện, lưu manh.

Ôn Kiều muốn mắng anh, nhưng vì lúc này không thể lên tiếng nên cô chỉ có thể nhịn.

Tăng Liên Bình tìm một vòng ở nhà ngoài cũng không tìm thấy, cuối cùng bước vào phòng ngủ, bà vẫn đang nói chuyện điện thoại: "Mẹ, con tìm hết mấy ngăn kéo trong phòng khách rồi nhưng không có, có phải mẹ để trong tủ quần áo rồi không?"

Nghe thấy ba chữ "tủ quần áo", hồn phách của Ôn Kiều và Yến Hiếu Tiệp đều bị dọa bay mất tăm.

Nếu Tăng Liên Bình nhìn thấy hai người, hơn nữa còn nhìn thấy hai người ngồi trong tủ quần áo với tư thế này, chắc chắn ông Yến sẽ đánh anh, Từ Dung sẽ vứt cô đi.

Có lẽ là do quá căng thẳng nên đầu ngón tay Ôn Kiều siết vào da thịt Yến Hiếu Tiệp, cô ôm anh rất chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát vào tai anh.

Cảm giác như bị bắt gian tại giường.