Mưa Bóng Mây

Chương 9.1: Cắn ngực trong tủ quần áo (H nhẹ)

Sau hôm đó, ngày nào Yến Hiếu Tiệp cũng dạy kèm môn toán cho Ôn Kiều, bởi vì anh biết cô cũng giống anh, cả hai người họ đều muốn làm bác sĩ.

Chẳng qua là, anh muốn cứu người sống, còn cô lại muốn lên tiếng thay người chết.

Anh từng hỏi cô: “Cậu là con gái, sao lại muốn làm pháp y?”

Cô đáp: “Cậu muốn khiến người sống không lên thiên đường, còn tôi muốn khiến những người trên thiên đường có thể nhắm mắt.”

Anh cũng từng hỏi: “Cậu không sợ à?”

Cô lắc đầu: “Không sợ.”

Anh lại hỏi: “Tại sao?”

Cô trả lời: “Bởi vì người sống, thậm chí còn đáng sợ hơn cả người chết.”

Yến Hiếu Tiệp vẫn nhớ đây là lần anh và Ôn Kiều tập trung nói chuyện với nhau nhất, chính vì lẽ đó nên anh mới càng muốn ngừng mà không ngừng được.

Bồn chồn là vì vẻ bề ngoài, còn quấn lấy lại là vì nội tâm.

*****

Một buổi chiều thứ bảy.

Trong căn nhà cũ ở hẻm Yên Hải.

Ôn Kiều có mấy đề toán làm mãi mà vẫn không giải ra được, lại còn chọc cho Yến Hiếu Tiệp tức điên lên, anh cầm bút, viết công thức ra nháp: "Chắc cậu thật sự chỉ có thể vượt qua tôi, miễn cưỡng lọt vào top 10, chứ với cái tư duy toán học của cậu, đặt chín ngọn núi trước mặt, cậu căn bản không chuyển đi đâu được."

Rõ ràng anh đã giảng dạng đề này tận bảy, tám lần, nhưng chỉ cần đổi cách hỏi hoặc đổi sang số khác là Ôn Kiều lại tịt luôn.

Thấy Yến Hiếu Tiệp giảng đến mức toát cả mồ hôi, cô bèn đứng dậy lấy chai coca lạnh trong tủ ra đưa cho anh: "Đừng giận nữa, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, chắn chắn lần sau tôi sẽ làm đúng."

Yến Hiếu Tiệp cười với cô, chống khuỷu tay lên bàn, thản nhiên quay bút: "Cậu nhớ lại xem cậu lừa tôi bao nhiêu lần rồi? Cậu nói cậu hiểu ít nhất năm lần, sau đó thì sao? Lại quay sang cầu xin tôi."

Tiếp đó, anh lại nói: "Cậu nói tôi không đáng tin, thế cậu thì sao? Chẳng phải cũng giống nhau cả thôi?"

"Đây là hai chuyện khác nhau." Ôn Kiều lập tức nghiêm giọng nói: "Tôi đây là chuyện đứng đắn, cậu thì không."

Yến Hiếu Tiệp dựa lưng vào ghế, hừ một tiếng rồi nói: "Khác nhau cái gì? Không phải đều là nói dối hay sao?"

Ôn Kiều nóng nảy: "Rõ ràng là cậu.."

"Đừng cãi nhau." Yến Hiếu Tiệp giơ tay lên: "Tôi không cãi nhau với phụ nữ, hòa nhé, ok?"

"Ok."

Cũng chỉ có mình cô mới nghiêm túc đáp lại câu thiền ngoài miệng vừa vô lại vừa nhàm chán này của anh.

Yến Hiếu Tiệp giảng bài quá mệt, anh đứng dậy ra ngoài hút điếu thuốc để thư giãn một lát.

Ôn Kiều vẫn làm tổ trên ghế sofa nhỏ để làm bài tập.

Căn nhà cũ đã lâu không có người ở, thế mà lại dần có mùi khói lửa.

Nói ra có thấy lạ không, đây thật sự rất giống tổ ấm mà hai người họ "chung sống".

Yến Hiếu Tiệp vốn định ra ngoài đi dạo, tiện đường mua bao thuốc, ai ngờ anh vừa đặt tay lên lan can bằng sắt ở ngoài sân thì bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người phụ nữ đang đi về phía này.

"Fuck, 800 năm không tới đây một lần, tự nhiên xuất hiện ở đây làm gì?"

Anh hốt hoảng vội chạy vào nhà.

"Yến Hiếu Tiệp, làm sao thế?"

Thấy Yến Hiếu Tiệp chạy vào nhà như một cơn gió, Ôn Kiều giật mình sợ hãi, anh không nói chuyện, cắm đầu cắm cổ bỏ quyển vở bài tập của cô vào cặp sách rồi dùng sức nhét xuống dưới sofa.

Ôn Kiều hơi sợ: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Yến Hiếu Tiệp vội đến mức toát cả mồ hôi: "Mẹ tôi tới rồi, nếu mẹ tôi nhìn thấy hai chúng ta ở cạnh nhau, cả hai sẽ xong đời."

Ôn Kiều cũng luống cuống: "Làm sao bây giờ?"

Bởi vì Từ Dung từng nhắc cô, nhà họ Yến có một quy định, người làm chỉ được ở lại đây vào ngày làm việc, hết thứ sáu là phải bàn giao chìa khóa, cho nên tức là, cô cũng phải trốn đi.

Yến Hiếu Tiệp kéo Ôn Kiều chạy vào căn phòng duy nhất trong nhà.