Pháo Hôi Ác Độc Hắn Không Muốn Sống Nữa

Chương 2-2: Chó ngoan

Dung Nguyệt nhíu mày liếc nhìn Lục Ngạc một cái, lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.

Hắn mở miệng nói: "Tam đệ, đồ vật đương nhiên quý giá, Sở Đàn tuy là hạ nhân, nhưng cũng là một mạng người. Lưu li trản đã vỡ, đệ có đánh chết hắn cũng không làm nên chuyện gì. Huống hồ ta nghe lời này, cũng không nhất định là do hắn làm vỡ."

Dung Ngọc nhướng mày, quấn sợi roi thành từng vòng trên ngón tay, dây roi màu đỏ, khiến cho những ngón tay vốn đã tái nhợt nay lại càng thêm tinh tế nhợt nhạt, không có một chút máu nào.

"Nhị ca ca nói là, ta oan uổng hắn?"

Dung Nguyệt mím môi, nghiêm nghị nói: "Phụ thân dạy dỗ chúng ta phải đối xử tốt với người khác, một lòng thương chúng sinh. Ngay cả con sâu con kiến cũng đang nỗ lực chiến đấu trên thế gian tìm kiếm cơ hội sống sót, huống chi là mạng người. Cho dù là nô bộc, cũng không thể coi mạng như cỏ rác, nhất định phải điều tra rõ chân tướng mới được."

Lời này của Dung Nguyệt khiến những người hầu xung quanh l*иg ngực nóng bỏng, nước mắt lưng tròng, thật là một vị chủ tử tốt bụng, người cao quý như vậy lại có thể vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, thật là tâm địa Bồ Tát.

Lý Tông Hàn và đám người dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Dung Nguyệt, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ và thưởng thức.

Không khí vô cùng yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Chỉ có một tiếng cười nhẹ đột ngột vang lên, tiếng cười của Dung Ngọc vừa trầm vừa mềm, khiến người vô cớ cảm thấy phía sau lưng lạnh ngắt.

"Nhị ca ca thật là đại nghĩa, không bằng nhị ca ca thay hắn đền bù, được chứ?"

Dung Nguyệt ngẩn ra, hắn đương nhiên không đào ra được nhiều tiền như vậy, chỉ là Sở Đàn hắn không thể không cứu.

Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Trước tiên không nói đến chuyện lưu li trản này rốt cuộc có phải do Sở Đàn làm vỡ hay không, nếu thật sự là việc này do hắn làm, ta đi tìm một người thợ có danh tiếng sửa lại lưu li trản này cho đệ, đệ thả người giao hắn cho ta, tha cho hắn một mạng."

Y gập đôi roi ngựa lại, hơi khom lưng, dùng đầu roi nâng cằm Sở Đàn lên: "Nghe thấy không? Nhị ca ca của ta muốn cứu ngươi đấy."

Khuôn mặt Sở Đàn giờ phút này mới toàn bộ lộ ra trước mắt Dung Ngọc, giống như trong sách đã viết, mi như hoạ, mắt như núi, ngũ quan sắc bén như đao khắc, là một gương mặt thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, là công có giá trị nhan sắc cao nhất trong sách.

Giờ phút này hắn cụp mắt, hàng mi đen dày đặc vì nhẫn nại đau đớn mà run nhè nhẹ, môi mỏng mím thẳng, khoé miệng chảy ra tơ máu, khiến cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt.

Ánh mắt Dung Nguyệt hiện lên sự đắc ý nhưng rất nhanh đã bị che dấu xuống.

"Đáng tiếc, hiện tại đang ở trong viện của ta, lời ta nói mới tính." Tươi cười của Dung Ngọc chợt biến mất, đột nhiên đẩy Sở Đàn ra, quất thêm một roi xuống, khiến cho Sở Đàn kêu lên một tiếng, thân hình không ngăn được run rẩy.

Khuôn mặt Dung Nguyệt lộ vẻ nôn nóng, "Dung Ngọc! Đệ hà tất phải tàn nhẫn như thế, còn đánh nữa hắn sẽ chết! Đến lúc đó phụ thân trở lại, biết được đệ tuỳ tiện đánh hạ nhân, chắc chắn sẽ tức giận!"

"Nhị ca ca chớ lấy phụ thân ra áp ta." Dung Ngọc nhìn về phía Dung Nguyệt, khoé miệng hàm chứa một tia nghiền ngẫm, "Chẳng qua là đệ đang dạy bảo một con chó thôi, sao lại khiến Nhị ca ca lo lắng như thế?"

Dung Nguyệt thu lại sắc mặt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Bây giờ đang có người ngoài ở đây, ta chỉ không muốn để việc xấu trong nhà lan ra ngoài. Đệ dùng sức lực lớn như vậy, ngược lại sẽ khiến bản thân tổn hại. Nếu ngại hắn không hiểu quy củ, không bằng giao hắn cho nhị ca, ta sẽ giúp đệ quản giáo hắn, cũng sẽ tốt cho đệ không bị gán lên cái thanh danh tàn nhẫn độc ác."

Một trận gió lạnh thổi qua, Dung Ngọc cúi đầu ho hai tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi mắt đào hoa nổi lên sắc nước, môi cũng càng hồng.

Y cong môi diễm sắc nói: "Nhị ca ca dụng tâm lương khổ."

* Dụng tâm lương khổ - 用心良苦 – muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

Mặc Thư tiến lên đổi cho Dung Ngọc một cái lò sưởi tay khác, lại kéo lại áo lông chồn, nhẹ giọng nói: "Công tử, nên trở về phòng."

Dung Ngọc đẩy hắn ra, nhấc roi đánh nhẹ lên lưng Sở Đàn một cái: "Lại đây."

Mu bàn tay Sở Đàn nổi gân xanh, dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại, bò đến trước mặt Dung Ngọc.

Dung Ngọc nắm lấy cằm Sở Đàn, "Giương mắt, nhìn ta."

Sở Đàn chậm rãi nâng mí mắt lên, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như đáy hồ thẳng tắp nhìn về phía Dung Ngọc, ở nơi sâu nhất trong đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo khiến người chấn kinh.

Ý cười trên môi Dung Ngọc càng tăng thêm, đôi mắt đào hoa nhiễm hồng, môi đỏ thắm nâng lên thành một độ cong đầy châm chọc: "Nhị ca ca ta tâm địa Bồ Tát, hắn muốn cứu ngươi, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi muốn đi theo hắn sao?"

Ánh mắt Sở Đàn bất động, giống như mặt hồ đã đóng băng ngàn năm, ai cũng không đoán ra được đáy hồ kia đến tột cùng có cái gì.

Môi hắn khẽ mở, giọng nói khô khốc nghẹn ngào, "Không."

Dung Nguyệt sửng sốt, giống như không nghĩ tới Sở Đàn sẽ cự tuyệt mình, đồng thời trong mắt còn biểu lộ sự khó hiểu, không rõ vì sao Sở Đàn bị đánh dã man như vậy còn muốn ở lại Bích Ảnh Tạ.

Dung Ngọc càng cười to hơn nữa, ngón tay cái hung ác ấn lên khoé miệng dính máu của Sở Đàn, đem máu đỏ tươi kia chà xát lên đôi môi khô nứt trắng bệch của Sở Đàn, chà đến khi chảy máu mới thôi.

Dung Ngọc híp mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp uyển chuyển, dùng khoảng cách đầy ái muội, áp lên môi Sở Đàn, phun ra hai chữ: "Chó ngoan."

Sau đó đẩy Sở Đàn ra, gọi Mặc Thư đẩy y trở về phòng.

Dung Ngọc cũng không quay đầu lại nói: "Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, không cho Nhị ca ca mặt mũi, vậy thì tiếp tục quỳ đi."