Dung Ngọc mơ một giấc mộng, y mơ thấy kiếp trước.
Y là thiên tài trong miệng mọi người, mười ba tuổi được đại học khoa học và công nghệ đặc cách trúng tuyển. Tưởng chừng như cả đời y sẽ một bước lên mây tiền đồ rộng mở.
Tiếc rằng năm mười năm tuổi, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất hai chân y.
Tất cả khát vọng lý tưởng của y, tham vọng nghiên cứu khoa học của y tan thành mây khói trong vòng một đêm.
Y nằm trong phòng bệnh bốn phía trắng toát tròn một năm thì thân thể tàn tật mới miễn cưỡng khôi phục lại. Bạn học, thầy cô có tới thăm nhưng y không muốn gặp.
Tính cách y trở lên u ám tự kỷ, không muốn trao đổi tiếp xúc với người ngoài, thứ duy nhất có thể làm bạn với y chỉ còn sách vở.
Tuy rằng hai chân tàn tật nhưng đại não y vẫn nguyên vẹn. Y như biến thành bọt biển điên cuồng hấp thu kiến thức, từ thiên văn địa lý, ngôn ngữ lịch sử, cho tới sinh vật, hóa học, y học... Tất cả mọi thứ y học rất nhanh nhưng lại không thể thực hành.
Tâm tình chất chứa đầy tràn trong người lại không có lối thoát, lúc thì y điên cuồng, lúc thì y suy sụp, lúc thì y uất ức, thậm chí có lúc trong đầu y còn xuất hiện cả suy nghĩ muốn tự sát.
Năm thứ ba sau tai nạn xe cộ, bác sĩ nói y mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực (*)
(*)Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Mọi thứ trong phòng bệnh đều được bọc trong tấm xốp ngừa va đập, không để lộ ra bất cứ góc cạnh sắc nhọn nào. Thỉnh thoảng y còn bị trói tay trói chân vào trên giường tựa như một bệnh nhân tâm thần.
Tới lúc này ngay cả việc duy nhất là đọc sách y cũng không được phép, bởi vì trang giấy có khả năng cắt rách da y.
Y phải rời xa tất cả mọi nguy hiểm tiềm ẩn.
Bác sĩ chiếu phim cho y xem, y chỉ có thể dựa vào đây mà giải buồn.
Nhưng phần lớn thời gian y chỉ nằm trên giường ngẩn người, bốn phía là vách tường trắng bệch, trên bàn là một lọ đựng những viên thuốc màu trắng.
Y cảm thấy bản thân là một con cá chìm giữa một đại dương màu trắng, ở dưới đáy biển sâu không thấy ánh mặt trời.
Y kéo dài hơi tàn mà sống, không tìm nổi bất cứ ý nghĩa nào của cuộc sống.
Năm sinh nhật hai mốt tuổi, bác sĩ mang đến một chiếc bánh sinh nhật, y bẻ gãy chiếc thìa bằng nhựa chấm dứt sự sống chẳng chút thú vị của bản thân.
Mộng tỉnh, toàn thân Dung Ngọc đổ mồ hôi.
Mặc Thư kịp thời chạy tới nâng Dung Ngọc dậy, giúp y lau mồ hôi: "Cả người toàn là mồ hôi, công tử có muốn tắm rửa qua không?"
Dung Ngọc mệt mỏi gật đầu.
Trong phòng có địa long và chậu than sưởi ấm, trong chăn còn có thêm ấm sưởi, thế nên cho dù bên ngoài băng tuyết đầy trời thì trong phòng ngủ Dung Ngọc vẫn nóng hơn cả mùa hè. Trên người y đầy mồ hôi dấp dính.
Mặc Thư đi ra ngoài gọi người bưng nước, hắn ôm Dung Ngọc ngồi lên xe lăn đẩy tới phòng tắm.
Viện tử của Dung Ngọc là Bích Ảnh Tạ. Trong Dung phủ to lớn như vậy, ngoại trừ viện tử của Dung Tu Viễn thì viện tử của Dung Ngọc là rộng lớn nhất. Nhưng thay vào đó đồ vật bên trong viện tử của y xa hoa hơn viện tử của Dung Tu Viễn tới nhiều lần.
Dương thị chỉ có một đứa con là Dung Ngọc, từ nhỏ thân thể Dung Ngọc đã ốm yếu. Bà biết rõ Dung Tu Viễn không yêu bà, người ông yêu là Bạch thị kia, ngay cả Ngọc Nhi cũng không được phụ thân sủng ái bằng đứa trẻ do Bạch thị sinh ra. Thế nên bà càng thêm thương sót con mình, hễ có gì tốt cũng đều đưa tới hết tiểu viện của nhi tử.
Từ vàng bạc đá quý, đồ cổ quý hiếm đến những thứ đồ ngoại nhập cổ quái kỳ lạ được nhà ngoại gửi tới cũng đưa hết vào Bích Ảnh Tạ, khiến cho Bích Ảnh Tạ trang hoàng như một ngôi nhà vàng son lộng lẫy vô cùng xa hoa.
Sau khi Dương thị chết, của hồi môn của bà do vυ' bà xử lý, chuyển hết về tay Dung Ngọc. Hai chân y tàn phế, vừa tự ti lại tự ngạo thế nên càng thêm xa hoa lãng phí.
Ví dụ như phòng tắm này, dưới sàn có địa long sưởi ấm nóng hôi hổi. Trong phòng có một bể nước nóng hình tròn thật lớn xây từ đá cẩm thạch, bốn phía khảm vàng nạm ngọc trang trí xa hoa. Bên dưới đáy bể nối thẳng với nồi hơi ở gian ngoài, khí nóng được truyền vào liên tục khiến cho nước bên trong bể luôn duy trì một độ ấm thích hợp.
Bên cạnh bể còn có hoa quả tươi mới được chuẩn bị sẵn. Cả gian phòng quấn đầy hơi nước mờ ảo như tiên cảnh.
Các cửa sổ đều có rèm vải dày che kín, gió lạnh bên ngoài không thổi lọt vào, Dung Ngọc quay đầu muốn nhìn sắc trời bên ngoài cũng không thấy được.
Mặc Thư hiểu ngầm, vừa rải dược liệu cùng cánh hoa vào bể vừa nói: "Công tử, giờ mùi canh ba rồi."
"Hắn còn quỳ ngoài kia." Mặc Thư nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Dung Ngọc: "Tên Sở Đàn này mệnh cũng cứng thật, ngất rồi lại tỉnh, mặt bị đông cứng tới trắng bệnh vẫn còn chưa chết đây."
Dung Ngọc cười nhạt, đương nhiên mệnh cứng rồi, hắn chính là con cưng của vận mệnh trong sách, nếu Vệ Kinh Đàn mà chết, đoán chừng thế giới này cũng sụp đổ theo.
Mặc Thư gỡ xuống trâm ngọc trên đỉnh đầu Dung Ngọc, tóc dài như mực rủ xuống như thác nước.
"Chẳng qua nói tới cũng kỳ quái, nhị công tử muốn cứu mạng hắn, sao hắn lại không đi? Nếu như đổi bừa một tên nô tài khác trong nội viện chỉ sợ sớm vui vẻ chạy theo."
Toàn bộ trên dưới Dung phủ, người nào không biết nhị công tử mới là nhi tử ở đầu quả tim của lão gia, việc vặt trong nội viện nhị công tử cũng trở thành việc vặt đẹp đẽ nhất, bao nhiêu nô bộc tranh phá đầu để được vào Triêu Huy Đường của nhị công tử đây.
Về phần Bích Ảnh Tạ của tam công tử thì quả thực là địa ngục nhân gian. Một lời trái ý tam công tử lập tức đánh gϊếŧ hạ nhân, trong viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, cứ cách vài ngày lại có thi thể bị tra tấn đến chết được khiêng ra.
Cho nên mới nói, quyết định của Sở Đàn hôm nay không chỉ khiến Dung Nguyệt khó hiểu, thậm chí còn khiến tất cả những người có mặt ở đấy thầm mắng hắn là kẻ ngu.