Pháo Hôi Ác Độc Hắn Không Muốn Sống Nữa

Chương 2-1: Dung Nguyệt - Đoàn sủng vạn nhân mê vai chính thụ

Nhóm nô bộc sôi nổi nhường ra một đường, ba vị công tử mặc áo gấm đi tới.

Thiếu niên được vây quanh ở giữa, một thân trường bào có hoạ tiết kỳ lân màu xanh. Thắt lưng xanh lục tôn lên vòng eo mảnh khảnh, bên hông đeo một miếng ngọc bội hình tròn, quả nhiên rất ra dáng công tử.

Ngũ quan của hắn cực kỳ tuấn tú, hai mắt sáng ngời, cất chứa sự ngây thơ không rành thế sự, cả người tinh thần phấn chấn lộ vẻ tiêu sái tuỳ ý, là một thiếu niên thanh thuần thoát tục tựa như ngọc.

Toàn thân toát lên vẻ ấm áp như ánh mặt trời vô cùng hấp dẫn người khác.

Vì vậy cả một đường hắn đi tới, người hầu ở đây đều cung kính ngưỡng mộ nhìn hắn không chút che giấu nào. Còn những tên công tử khác cũng lấy hắn làm trung tâm, vây quanh người hắn, không rời xa nửa bước.

Người này chính là Dung Nguyệt, nhị ca cùng cha khác mẹ với Dung Ngọc, so với y lớn hơn một tuổi, mẫu thân là Bạch thị hiện giờ đang là đương gia chủ mẫu của Dung phủ.

Còn mẫu thân của Dung Ngọc, ba năm trước cùng Dung Ngọc về nhà ngoại Dương gia thăm người thân, gặp phải bọn thổ phỉ nên đã bỏ mạng.

Chỉ nửa năm sau cái chết của Dương thị, Bạch thị từ một tiểu thϊếp được nâng lên làm chính thê.

Điều này là không hợp lý, giới quý tộc ở trong Kinh Đô, phàm là đương gia chủ mẫu qua đời, nếu cưới vợ kế, dù sao cũng phải chọn một tiểu thư môn đăng hộ đối từ gia đình quyền quý khác.

Hiếm có thê thϊếp nào giống Dung phủ được nâng lên làm chính thất, cho nên không thể thiếu được việc bị người ngoài nghị luận lên án.

Nhưng Dung phụ - Dung Tu Vĩnh một mực mặc kệ, ai bảo Bạch thị là bạch nguyệt quang của ông ta chứ.

Nếu không phải gia đình Bạch gia là thường dân không lên nổi mặt bàn, nếu không có Dương gia là thương nhân nổi danh ở Dương Châu, có thể giúp ích cho con đường thăng quan tiến chức của ông ta, Dung Tu Vĩnh làm sao có thể để bạch nguyệt quang của mình làm thϊếp?

Bây giờ ông ta đã là quan tam phẩm, con đường làm quan trôi chảy, Dương thị vừa chết, ông ta không còn ràng buộc lập tức nâng Bạch thị lên chính thất.

Dung Nguyệt từ con vợ lẽ biến thành con vợ cả.

Nhưng cho dù lúc trước hắn là con vợ lẽ, nhưng hưởng thụ đãi ngộ cũng không kém con vợ cả là bao. Dung Tu Vĩnh yêu ai yêu cả đường đi, đối đãi với Dung Nguyệt cẩn thận yêu thương, ngược lại đối với Dung Ngọc chán ghét xa cách, chưa từng tự mình dạy bảo.

Đương nhiên không chỉ có mình Dung Tu Viễn yêu thương hắn.

Dung Nguyệt, vị công tử thứ hai của Dung gia toàn bộ người trong kinh đô đều biết tới.

Người ta còn truyền tai nhau rằng hắn có ngoại hình như tiên nhân, tâm địa Bồ Tát.

Chỉ vì cứ đến mùa đông, hắn lại dựng lều phát cháo ở Tây thành, muốn cứu giúp những bá tánh nghèo khổ thêm chút ấm no. Mùa hè lại pha chút trà lạnh miễn phí, để nhóm khất cái ở Tây thành giảm bớt cơn nóng bức.

Ngày xuân hắn lại gọi bạn gọi bè, cưỡi ngựa dạo phố vô cùng náo nhiệt, cũng đều là bá tánh truyền miệng nhau, thiếu niên tuấn tú bồng bột nhiệt tình, một thoáng kinh hồng khiến người khó quên.

Ở Kinh Đô không biết có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ có lòng ngưỡng mộ sâu sắc đối với Dung Nguyệt. Bao gồm cả Thái Tử đương triều, Tam hoàng tử, Trấn Viễn tướng quân của phủ tướng quân, Vinh Ninh - tiểu công chúa của phủ quận chúa, tất cả đều ôm tâm tư thầm kín với Dung Nguyệt.

Vì sao Dung Ngọc lại biết rõ như vậy?

Đương Nhiên là bởi vì Dung Nguyệt chính là đoàn sủng vạn nhân mê vai chính thụ của cuốn sách này.

Dung Ngọc nhìn người tới, nhướng mày, nhoẻn miệng cười: "Nhị ca ca đến rồi."

Dung Nguyệt vào đông cũng không mặc áo lông cừu, thân hình mảnh khảnh giống như trúc trong tuyết ngạo nghễ đứng thẳng, sức sống bừng bừng.

Dung Ngọc thì ngược lại, ngồi ở xe lăn, trên người khoác áo lông chồn dày cộm, đùi đắp thảm lông, tay ôm lò sưởi, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ ốm yếu, cho người ta cảm giác không sống được lâu nữa.

Dung Nguyệt nhìn về phía Sở Đàn quỳ ở trên nền tuyết, cau mày nói: "Tam đệ đang trừng phạt hạ nhân à?"

Dung Ngọc gật đầu.

"Không biết hắn phạm phải sai lầm gì, lại khiến tam đệ tức giận đến vậy?"

Dung Ngọc thưởng thức chiếc roi trong tay, cười cười, quay đầu nói với Lục Ngạc: "Ngươi nói cho nhị ca ta biết, hắn phạm sai lầm gì."

Lục Ngạc quỳ xuống đất, đôi tay đã đông lạnh đến đỏ bừng, lắp bắp nói, "Hồi nhị công tử, Sở Đàn đánh vỡ chiếc ly tơ vàng của công tử nhà chúng ta, còn không thừa nhận."

Dung Nguyệt nhíu mày.

Không chờ hắn mở miệng, một vị công tử khác ở bên cạnh nhịn không được lên tiếng: "Chẳng qua chỉ là một cái lưu ly trản thôi, không đến nỗi đánh người ta đến da tróc thịt bong chứ?"

Nói chuyện chính là con trai thứ ba của Thái Thường Tự Khanh, Lý Tông Hàn. Cùng mấy người công tử khác đang đọc sách ở trường tư thục của Dung gia.

Dung Ngọc cười khẽ: "Chẳng qua chỉ là một cái lưu ly trản?"

Y rũ mắt gọi: "Mặc Thư."

Người đi theo lâu nay vẫn luôn im lặng đứng bên người Dung Ngọc, giờ phút này khom người cúi đầu: "Đúng vậy."

Mặc Thư nghiêng người sang bên cạnh, hành lễ với Lý Tông Hàn, chậm rãi nói: "Hồi Lý công tử, công tử nhà ta mua chiếc lưu ly trản bằng tơ vàng trạm rỗng này ở Đa Bảo Các, được vận chuyển bằng đường thuỷ từ Nam Dương về đây, lại mời một nghệ nhân nổi tiếng khắc tên huý của công tử nhà ta lên đó, tổng tiêu tốn hết 9 nghìn hai hoàng kim."

Khi đang nói đến có một nghệ nhân nổi danh khắc tên lên đáy ly, Lục Ngạc đang quỳ cả người run lên, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dung Ngọc, ngay sau đó nhanh chóng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mặt Lý Tông Hàn lộ ra vẻ khϊếp sợ: "Chín nghìn hai hoàng kim?"

Hắn vẫn luôn biết người mẹ đã mất của Dung Ngọc là người họ Dương ở Dương Châu, cũng biết nhà họ Dương là gia tộc giàu có, lại không nghĩ tới Dung Ngọc có thể tuỳ tiện móc ra chín nghìn hai hoàng kim mua một chiếc lưu ly trản vô dụng.

Nhiều vàng như vậy, đủ mua hàng trăm hàng ngàn nô bộc, đồ quý giá như thế bị đánh vỡ, nếu là đặt ở trên người hắn, cũng thật hận không thể đánh chết tên nô tài này cho hả giận!

Vẻ mặt Lý Tông Hàn ngượng ngùng, mới vừa rồi còn thay người bất bình, giờ phút này da mặt đỏ lên, không biết phải làm ra phản ứng gì.

_____

Moè: Trùi ui cíu tui truyện cổ đại khó quá, mãi mới lết xong 🙉🙉🙉🙉🙉🙉