Pháo Hôi Ác Độc Hắn Không Muốn Sống Nữa

Chương 1-2: Quất roi vai chính công

"Công tử, tên Sở Đàn này vốn là con của tội thần, mới đến nhà chúng ta được hơn một tháng, đều đã làm vỡ mấy cái bình hoa rồi, ngài nhân hậu tha thứ cho hắn vài lần, thế nhưng hắn một chút cũng không biết hối cải. Nô tỳ thấy, ngài nên bẩm với lão gia, nhân lúc còn sớm đuổi hắn đi." Một thị nữ đi đến bên cạnh Dung Ngọc, ở bên tai y mềm giọng nói.

Khác với những nô bậc phần lớn mặc áo vải thô, chỉ có ả một thân cẩm tú, dường như địa rất cao.

Dung Ngọc chống cằm nhìn ả, đôi mắt đào hoa hờ hững nhìn người thị nữ từ trên xuống dưới, khoé môi hơi cong lên nhưng không nói lời nào. Thẳng đến khi thị nữ bị nhìn đến da đầu tê dại, tim đập loạn cả lên, cúi đầu nhìn lại mình cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Ả đưa tay sờ sờ mặt thấp thỏm hỏi: "Công tử, trên mặt nô tỳ có gì bẩn sao?"

Dung Ngọc thay đổi tư thế, tay trái kéo lò sưởi vào trong ngực, hơi nóng làm cho thân thể y thoải mái hơn một ít. Y nhìn thị nữ chậm rãi nói: "Ngươi nói hắn làm vỡ bình hoa của ta?"

Lục Ngạc lập tức nói: "Đúng vậy! Lúc trước làm vỡ thì không nói, sáng nay hắn đánh vỡ chiếc ly tơ vàng mà ngài mua từ Đa Bảo Các, đáng giá mười vạn lượng vàng đó!"

Dung Ngọc rũ mắt: "Vậy theo ngươi, ta nên làm thế nào?"

Lục Ngạc vui mừng ra mặt, hành lễ nói: "Nô tỳ thấy, người phải phạt nặng hắn!"

"Được." Dung Ngọc gật đầu, "Vậy phạt."

Nói xong, y mở tay phải ra, bên cạnh lập tức có gã sai vặt đặt vào một đoạn roi ngựa. Roi ngựa này vừa dài vừa dày, nắm ở trong tay rất nặng, Dung Ngọc nâng tay lên, không chút nghĩ ngợi quất vào người thiếu niên dưới chân.

"Chát ——"

Chiếc áo mỏng manh của thiếu niên lập tức bị xé rách, lộ ra phần da thịt gầy yếu rắn chắc. Nhưng cơ thể hắn vẫn lù lù bất động, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Dung Ngọc nhìn về phía Lục Ngạc: "Theo ngươi, trừng phạt như vậy đã đủ chưa?"

Lục Ngạc thấy Sở Đàn không rên lấy một tiếng, trong mắt hiện lên sự giận giữ, "Nô tỳ thấy vẫn chưa đủ, cần phải phạt lại."

"Được, lại phạt."

Khoé môi Dung Ngọc treo lên ý cười, không chút do dự quất thêm một roi nữa, da thịt vừa mới lộ ra của Sở Đàn lập tức rỉ máu.

Dung Ngọc lại nhìn về phía Lục Ngạc, không cần hỏi, Lục Ngạc đã tự giác nói: "Còn chưa đủ, cần phải phạt thật nặng."

Vì vậy roi thứ ba tiếp tục quất xuống, mỗi một lần quất roi ý cười nơi khoé miệng Dung Ngọc càng sâu, như coi sự tra tấn tàn nhẫn này trở thành niềm vui, cũng không hề kiêng kị Vệ Kinh Đàn là đại Boss mà thủ hạ lưu tình.

Đến roi thứ năm, Sở Đàn đã da tróc thịt bong, hắn không chống đỡ được mà kêu lên một tiếng, quỳ rạp ở trên nền tuyết, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Đám người hầu xung quanh nơm nớp lo sợ, mặc dù đã quen nhìn dáng vẻ chủ tử đánh người, nhưng trong lòng vẫn khϊếp sợ không thôi. Đây chính là roi ngựa, một người nam nhân bình thường khi chịu năm roi ít nhất cũng phải nằm trên giường một tháng, nếu là hai mươi roi, có thế quất một người đang sống sờ sờ đứt ngang thắt lưng.

Tuy rằng chủ tử sức lực nhỏ, nhưng năm roi này đánh xuống, phía sau lưng Sở Đàn đã huyết nhục mơ hồ, ngã trên nền tuyết dồn dập thở dốc.

Trong mắt Lục Ngạc hiện lên một tia đắc ý và sảng khoái, khi Sở Đàn vừa mới vào phủ, ả lập tức nhìn trúng gương mặt này của hắn, chờ khi Sở Đàn được sắp xếp vào Bích Ảnh Tạ của bọn họ, ả năm lần bảy lượt thể hiện tình cảm của mình với hắn, thế nhưng Sở Đàn lại không cảm kích, đối với ả càng thêm lạnh nhạt, thậm chí còn dùng lời nói châm chọc.

Ả là thị nữ nên người Tam công tử, ả là người có địa vị cao nhất trong cái sân này ngoại trừ công tử và vυ' nuôi, so với gã sai vặt xách nước còn tôn quý hơn nhiều lần, thế nhưng Sở Đàn lại không biết tốt xấu, khiến ả từ xấu hổ giận giữ biến thành hận.

Hơn nữa, ả làm như vậy cũng do có người chỉ thị.... Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, người nọ nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Nghĩ đến của cải sắp có được, Lục Ngạc vui vô cùng, đôi mắt đều phát sáng cả lên, nhưng lại phát hiện Dung Ngọc đã ngừng tay. Ả bất mãn nói: "Công tử, còn chưa đủ đâu, phải tiếp tục phạt nữa."

Ả nhìn về phía xa, thấy một đám cẩm y công tử đang đi về phía này, ánh mắt lập tức sáng bừng. Người nọ nói, khi những người này tới đây phải vừa lúc cho bọn họ thấy được dáng vẻ Dung Ngọc dùng roi trách phạt hạ nhân, huống hồ lúc này Sở Đàn bị thương cũng chưa đủ nặng lắm, tốt nhất là đau đớn muốn chết mới tốt.

Lục Ngạc nôn nóng nói: "Công tử, tên Sở Đàn này không đánh không được, hắn không coi ai ra gì, không nghe quản giáo, liên tiếp phạm sai lầm, ngài phải đánh hắn thật mạnh, đánh đến khi hắn khắc cốt ghi tâm mới được."

Thấy Dung Ngọc bất động, đám người kia cũng càng lúc càng gần, Lục Ngạc không lựa lời nói: "Công tử, ngài cũng không thể thủ hạ lưu tình, Sở Đàn hắn, hắn còn nhục mạ ngài nữa!"

"Ồ?" Dung Ngọc trở nên hứng thú, môi mỏng đỏ thắm khẽ nhếch, "Hắn mắng ta cái gì?"

"Hắn mắng ngài là đồ què đáng chết!"

Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ người trong Dung phủ đều biết, Dung Ngọc hận nhất là người khác mắng y là người què đáng chết, bởi vì ba năm trước gặp phải thổ phỉ bị bọn chúng đánh gẫy đôi chân, đến nay chỉ có thể ngồi xe lăn đi lại.

Sắc mặt Dung Ngọc đột nhiên trầm xuống, đôi mắt đào hoa vừa rồi còn cười khanh khách giờ phút này bị sự hung ác và gió lốc lấp đầy. Y cúi đầu nhìn về phía Sở Đàn đang quỳ gối ở trên nền tuyết, môi đỏ khẽ mở, phun ra lời nói nham hiểm như lưỡi đao, "Ngươi nói như vậy sao?"

Sở Đàn chống tay đứng dậy, đầu vẫn cúi, giọng nói bởi vì đau đớn mà nghẹn ngào: "Chưa từng."

Ngón tay trỏ của Dung Ngọc ở trên tay vịn của xe lăn gõ xuống hai cái, giống như tin vào lời này, một lát sau quay đầu nhìn về phía Lục Ngạc, "Hắn nói hắn chưa từng nói lời này, vậy à do ngươi nói."

Huyết sắc trên mặt Lục Ngạc rút sạch, bịch một tiếng quỳ xuống, "Oan uổng cho nô tỳ quá, công tử, nô tỳ nào dám nói loại lời này!"

Nhưng Dung Ngọc chỉ nhìn chằm chằm ả, ánh mắt u ám đảo qua đỉnh đầu ả.

Trong lòng Lục Ngạn hối hận vô cùng, lẽ ra ả không nên dùng lời này làm bè, phải biết rằng chủ tử của ả từ trước đến nay luôn hỉ nộ vô thường, tính tình hung ác nham hiểm đầy quái đản, vừa không giảng đạo lý cũng không cần logic. Nếu đã nhận định cái gì, sẽ tuyệt đối không nghe người khác biện giải.

"Công tử, nô tỳ đã hầu hạ ngài từ nhỏ, cảm thấy đau lòng cho ngài nhất, nào dám nói ra những lời như vậy, đều là do Sở Đàn nói bậy, là hắn làm sai chuyện không chịu thừa nhận, còn muốn vu khống cho nô tỳ, xin công tử làm chủ, nhất định phải dùng gậy lớn đánh hắn, trả lại sự trong sạch cho nô tỳ."

Lục Ngạn nói xong liền khóc, gương mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng, nhu nhược đáng thương vô cùng.

Nếu là Dung Ngọc trước đây không chừng sẽ đau lòng cho ả mà bỏ qua chuyện này. Nhưng hôm nay Dung Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn ả, tầm mắt như rắn độc khiến da đầu ả tê dại.

"Lục Ngạn, ngươi kêu ta đánh ta liền đánh, ngươi bảo ta phạt ta liền phạt, nhưng ta lại không biết, từ khi nào ngươi lại làm chủ thay ta."

Giọng điệu của Dung Ngọc trầm thấp, giống như hắt một chậu nước lạnh lên trên người Lục Ngạn, khiến ả sợ tới mức run rẩy.

Lúc này, một giọng nam trong trẻo từ trong đám người truyền đến.

"Tam đệ, đây là đang làm gì vậy?"

_________

Moè: Set vip thì chưa nghĩ đến ý, vì bộ này t đang để luyện edit cổ trang 🥹 chưa làm truyện cổ bao giờ nên muốn thử, có lỗi m.n nhớ nhắc nhé @@@@@@