Trưa hôm đó, mọi người nhao nhao rời khỏi lớp học, tiểu cô nương quay đầu cười cười với chàng, "Ta là con gái thứ hai của Hứa gia, Hứa Đường Miên, nhũ danh A Cẩm, năm nay bảy tuổi, ngươi thì sao?"
Hứa Đường Miên nói chuyện đầy thiện ý đối với bạn cùng bàn của mình.
Tả Triều Chi không dám nhìn về phía nàng, cũng không đáp lại, cứ như vậy dọn dẹp đồ đạc của mình, ngay khi Đường Miên cho rằng chàng sẽ không đáp lại, chàng mới nhỏ giọng ngập ngừng, "Tả Triều Chi, mười tuổi."
Sau khi nói xong câu này, chàng liền nói thêm một tiếng, "Thất lễ." Rồi nhanh chóng chạy khỏi lớp học, định tìm một chỗ nào đó để trốn.
Chỗ bọn họ theo học có nhà ăn, nhưng Tả Triều Chi lại không đi, trên người chàng không có tiền, ngay cả một chén mì cũng không thể mua nổi. Chàng thường phải nhịn đói vào buổi trưa, chỉ có thể chờ đến giờ nhận phần tịch thực (bữa tối). Kỳ thật một ngày hai bữa ở gia đình bình thường là chuyện bình thường, chỉ có những nhà phú quý mới có thể một ngày ăn ba bữa, nhưng thân thể thiếu niên đang vào thời kỳ phát triển, ăn uống như vậy thật sự rất ít, nên bộ dạng chàng bây giờ mới gầy gò như vậy.
Từ khi hai người ngồi cùng bàn, đến gần giờ Ngọ (trưa) liền nói lời tạm biệt, sau đó đến giờ Mùi quay lại tiếp tục đọc sách, liên tục mấy ngày đều như vậy. Cho đến một ngày, tiểu cô nương vào giờ nghỉ trưa liền gọi chàng lại, "Triều Chi ca ca, mấy ngày nay được ngươi chiếu cố, hôm nay cùng nhau đến nhà ăn đi, nghe nói hôm nay gói sủi cảo, một phần ta cũng không thể ăn hết, chúng ta cùng đi ăn với nhau được không?"
Đường Miên chú ý tới, liên tiếp mấy ngày cũng không nhìn thấy chàng ở nhà ăn, có khi buổi chiều đang đọc sách, nàng có thể nghe thấy tiếng bụng chàng kêu lên vì đói.
Thật sự thì Đường Miên chưa từng phải chịu đói, nhưng nàng luôn nghĩ, để bụng đói chắc là không dễ chịu lắm. Nàng suy nghĩ rất nhiều ngày, tìm đủ cớ để lôi kéo chàng cùng nhau chia thức ăn.
Lý trí Tả Triều Chi cảm thấy mình nên cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tươi rói trên mặt tiểu cô nương, chàng lại như bị quỷ mê tâm khiếu (quỷ ma dẫn lối), lời cự tuyệt đến bên miệng liền biến thành một chữ, "Được. ”
Từ đó về sau, hai người càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, Đường Miên luôn la hét nàng ăn không hết đồ ăn trong nhà ăn, nhưng Tả Triều Chi biết mỗi một lần nàng đều cố ý gọi rất nhiều đồ ăn, thậm chí nhà ăn còn mở một khu bếp nhỏ để nấu thịt cho nàng.
Nhiều năm qua, chàng chưa từng được ăn no, trong lòng tuy rằng cảm thấy áy náy, nhưng thật sự chàng không nhịn được mà cứ muốn thân cận với nàng, mang theo sự thành kính cùng cảm giác tội lỗi, tiếp nhận sự giúp đỡ tốt đẹp của nàng, ở trong lòng khát vọng những điều tốt đẹp này vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất.
Thân phận của Tả Triều Chi rất đặc biệt, chàng là con trai ngoại thất của Trấn Nam Vương, mà ngoại thất của Trấn Nam Vương lại là Tả Thương Thương - con gái của bà cô của Tả Đường Miên, bởi vì thái gia rất sủng ái nữ nhi duy nhất này, cho nên Hứa gia đành phải tiếp nhận hai mẹ con này, Tả Thương Thương uất ức không vui, vào Hứa phủ ở được một năm liền ra đi vào mùa đông năm đó.
Một hài tử không có mẫu thân lại xuất thân không được vinh quang, dựa vào một chút quan hệ thân thiết với phòng phía đông Hứa phủ, nên được đi theo thượng tộc (giới nhà giàu) học tập.
Bởi vì thân phận xấu hổ, chàng thường bị bọn nhỏ Hứa gia bắt nạt, ngay cả một ít đứa nhỏ họ ngoại đi theo đến trường cũng dám khi dễ chàng, cho đến khi con gái thứ hai của Hứa gia bắt đầu chiếu cố chàng, cuộc sống của chàng mới tốt hơn một chút, ngay cả phu tử cũng càng thêm coi trọng chàng, chàng sống tốt đồng thời cũng làm cho người khác ghen tức đến đỏ mắt.
Hứa Đường Miên luôn luôn sống dưới ánh mặt trời, tất nhiên không biết ở trong bóng tối, có một số người đang phải sống một cuộc sống đặc biệt vất vả. Cho đến một ngày nàng tận mắt chứng kiến, nàng mới biết thì ra bọn trẻ con xấu xa, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Một ngày nọ, nàng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ và khi nàng bước qua, mấy đứa trẻ tụ tập với nhau đã giải tán. Nhìn từ xa, cô còn tưởng rằng trên mặt đất là một cái bao vải, nhưng khi đến gần, lúc này mới phát hiện cái bao tải này có vấn đề. Bên trong quả nhiên có người!
Hứa Đường Miên ba chân bốn cẳng kéo túi vải xuống, bên trong rõ ràng là Tả Triều Chi, chàng ôm chặt đầu mình, thân thể co quắp như con tôm, bảo vệ cái bụng yếu ớt của mình, nhưng bởi vì có nhiều người lại ra tay quá mạnh, nên bụng chàng vẫn bị đá vài cước.
Muốn khi dễ một người thật là không có đạo lý, đứa nhỏ cầm đầu kia chính là nhìn không vừa mắt Tả Triều Chi cứ bám theo bên người Hứa Đường Miên để tìm chỗ dựa vững chắc nên ra tay trừng trị chàng.