Tả Triều Chi mở mắt ra, trong nháy mắt, ánh mắt hung hãn của chàng làm cho Đường Miên co rúm lại một chút, nhưng nàng thấy chàng hình như bị thương rất nặng. Cuối cùng nàng lấy lại dũng khí, vươn tay muốn đỡ chàng dậy, hai người kém nhau ba tuổi, cho dù Tả Triều Chi gầy đến kỳ lạ, nhưng đối với Đường Miên mà nói, nhìn chàng vẫn có sức khoẻ của một chàng thiếu niên.
"Tả ca ca, huynh không sao chứ?"
Thật vất vả mới đỡ được chàng dậy, Đường Miên thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Đường Miên gọi Phương Phi bên cạnh mình tới, Phương Phi vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn Tả Triều Chi một cái, lúc này mới chạy đi mời đại phu ở Hứa phủ tới.
"Ta không sao." Tả Triều Chi hất tay nàng ra, chàng còn nhớ rõ lời người bên ngoài nói vừa rồi, "Ngươi còn tưởng tiểu thư Hứa gia coi ngươi là bằng hữu sao? Ngươi chỉ là một đứa con ngoại tộc, giống như con chó mà nàng ấy nuôi mà thôi!”
"Sao lại đánh ác như vậy?" Tiểu cô nương tức giận dậm chân, ôm ngực, hai má phồng lên, Tả Triều Chi nhìn thấy và sinh ra sự áy náy trong lòng.
"Rất xin lỗi..." Không phải lỗi của nàng, là những đứa trẻ đánh chàng sai.
"Cũng không trách huynh, rất đau đúng không?"
Đại phu có thâm niên nhất Hứa phủ là Lâm đại phu, Lâm đại phu là một lão già tóc hoa râm, có chút ngạo khí (tự cao tự đại), nếu như không phải do thiếu gia tiểu thư ruột thịt nhà họ đi mời, thì rất khó có thể mời được ông!
Trên người Tả Triều Chi vết thương cũ và mới rất nhiều. Vết lớn vết bé nhìn rất kinh người, hơn nữa, cơ thể còn có chút suy dinh dưỡng. Đây đối với một tiểu cô nương được sủng ái mà nói là một chuyện rất khó để tưởng tượng, Hứa Đường Miên liền nổi lên lòng trắc ẩn, cô vỗ vỗ bộ ngực nho nhỏ của mình, nghĩa chính từ nghiêm (nghiêm túc và ngay thẳng) nói: "Huynh yên tâm, từ nay về sau chỉ cần có ta ở đây, sẽ không ai dám khi dễ huynh đâu! ”
Hứa Đường Miên đi mách với phụ thân mình, mặc kệ lúc nào và ở đâu, quyền thế chắc chắn là vũ khí sắc bén nhất.
Phu tử lúc nào cũng nhắm mắt, tai điếc làm ngơ đã bị đuổi đi, thay thế là một lão phu tử xuất thân từ Quốc Tử Giám, lão phu tử này có rất phong cốt (chỉ lòng dạ trong sạch, cứng cỏi), sẽ không bao giờ để yên loại chuyện "ức hϊếp kẻ yếu" này phát sinh.
Những đứa trẻ đầu gấu động thủ đánh người kia cũng từng người một bị cha mẹ mang về dạy bảo một trận, còn phải mang theo quà cáp đi bồi thường và xin lỗi Tả Triều Chi. Tả Triều Chi cũng biết, đối tượng bọn họ bồi thường không phải không phải là chàng, mà là tiểu tổ tông (Hứa Đường Miên) của bổn gia.
Tả Triều Chi dọn ra khỏi phòng hạ nhân, đổi sang ở một tiểu viện yên tĩnh, chàng vẫn có chút lạnh lùng như cũ, nhưng mỗi khi tiểu cô nương kêu "Triều Chi ca ca", trên da mặt trắng nõn của chàng liền mơ hồ đỏ lên, nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay cả vành tai chàng cũng đỏ lên.
Hứa Đường Miên là chúng tinh củng nguyệt*, nàng có thể có rất nhiều ngôi sao vây quanh, nhưng chàng chỉ có một mặt trăng mà thôi. Chàng bắt đầu có tâm tư tham lam, chàng muốn một mình độc chiếm mặt trăng bị những chòm sao vây quanh, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
*có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là nhiều ngôi sao xoay quanh tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Đứa trẻ sinh trưởng trong nghịch cảnh thường trưởng thành rất sớm, Tả Triều Chi rất nhanh liền lĩnh ngộ được mình muốn gì, chính là muốn tiểu cô nương luôn tản ra ánh hào quang này trở thành sở hữu của một mình chàng, muốn cùng nàng sống cùng mệnh, chết cùng huyệt.
Cuộc đời chỉ được sống một lần, nếu như sống không có ước mơ hy vọng, vậy thì sống có ý nghĩa gì. Một khi có mục tiêu, con đường phía trước cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tả Triều Chi biết mình tuyệt đối không xứng với tiểu thư trong phủ Thượng thư, với thân phận hèn mọn của chàng, nếu nhận tổ quy tông có thể còn có chút cơ hội, nhưng chàng chưa bao giờ muốn thừa nhận mình có cha ruột, chàng thà tình nguyện mình là từ tảng đá nhảy ra còn tốt hơn.
Nếu như muốn đi thi khoa cử, vậy thì quá chậm, mỗi lần thi cũng chỉ có những chức danh đó: tú tài, cử nhân, tiến sĩ. Cho dù chàng đậu rồi, thì khi đó Hứa Đường Miên đại khái cũng đã được hứa hôn với người ta. Nếu làm không tốt (thi lại), có khi nàng đã sinh được hai ba người con, vây quanh đầu gối gọi mẫu thân rồi cũng nên.
Tả Triều Chi không thể ngồi yên nhìn loại chuyện này xảy ra được. Đúng lúc bên ngoài phía Bắc của nước Đại Tu đang bị xâm lăng.
Tả Triều Chi hai năm nay dưới sự che chở của Hứa Đường Miên, cuối cùng cũng có thể ăn no mặc ấm, nên thân thể đã trở nên cao lớn hơn, lại cùng thị vệ trong phủ học vài chiêu võ công sau đó phát hiện chàng rất có thiên phú, chàng liền đi tòng quân, ngoại trừ lý do đường hoàng là "đền đáp cho quốc gia", bên trong cũng xen lẫn vài phần tâm tư không để người khác nhìn thấy.
Trước khi chàng rời đi, tiểu cô nương đã khóc, "Tả Triều Chi! Nếu huynh đi thì đừng quay lại gặp ta nữa !"
Hứa Đường Miên có vài phần kiều khí (làm nũng, nhõng nhẽo), nàng ấy là cô bé nhỏ nhất trong nhà, đại ca lớn nhất lớn hơn nàng 10 tuổi, mấy người huynh, tỷ tỷ cũng đều lớn tuổi hơn nàng rất nhiều. Tả Triều Chi có thể nói là người bạn hài lòng nhất của nàng trong hai năm nay.
Đường Miên có chút tức giận, nàng cũng không hoàn toàn là đại tiểu thư không biết thế sự, nàng biết tình hình chiến đấu lúc này rất cấp bách. Với tuổi của Tả Triều Chi, lúc này đi tòng quân hơn phân nửa sẽ phải ra tiền tuyến. Mọi người đều nói Tả Triều Chi đây là đi tìm đường chết.
Hứa phủ lớn như vậy không có ai để ý đến chuyện sống chết của chàng, chỉ có Đường Miên để ý. Mấy ngày nay nàng đối tốt với chàng, cũng không phải là vì nuôi chàng béo tốt để nhìn chàng đi chết!
Tả Triều Chi đương nhiên không nỡ, nhưng nếu không dứt khoát, đến lúc đó sẽ càng hối hận, chàng kéo đôi tay nhỏ bé trắng nõn đang lôi kéo góc áo mình ra, kiên quyết rời đi.