Sau Khi Trọng Sinh Tôi Bị Tả Triều Chi Làm

Chương 2

“Biểu muội, tên đó là đồ tạp chủng, đừng ngồi bên cạnh hắn, sẽ làm bẩn thân phận của muội.” Một thiếu niên áo trắng nhìn thấy Đường Miên đến gần thiếu niên kia, liền vội vàng đi tới.

Tuy hắn gọi Hứa Đường Miên là biểu muội, nhưng lại là người làm thân để ăn nhờ ở đậu, thiếu niên này là cháu trai của thứ muội của ông ngoại Hứa Đường Miên, vì có chút thân thích mà tới đây học tập, từ trước đến nay thường có tính nịnh nọt, đối với Hứa Đường Miên mà nói, đây chính là một biểu ca cách xa ba ngàn dặm.

Thiếu niên áo trắng cũng không phải họ Hứa, hắn họ Hoàng, tên là Hoàng Đạt, luôn thích nịnh bợ người nhà nàng, bình thường hay tâng bốc thứ huynh của Hứa Đường Miên, hiện giờ có kỳ nhập học, hắn tất nhiên là theo dõi sát sao, thấy Đường Miên có khả năng trở thành bạn cùng bàn của tiểu thiếu niên kia, liền một lòng muốn ngăn cản.

Hứa Đường Miên là con gái thứ hai của Lễ bộ thượng thư Hứa Tu Kiêu, cũng là con gái yêu của Hứa thượng thư, tổ tiên của nàng còn từng là các lão*, có thể nói là nàng được sống trong sự yêu chiều mà lớn lên. Nàng lại thừa hưởng khí chất trong sạch, cứng cỏi từ tổ phụ. Nên sau khi nghe những lời nói hà khắc như vậy, nàng liền bĩu môi.

*thuộc cơ quan hành chính tối cao của nhà Minh.

"Bổn cô nương không nhớ rõ mình có biểu ca tự kiêu như ngươi." Nàng đi về phía tiếu thiếu niên kia, "Vị công tử này, ta có thể ngồi bên cạnh ngươi không?”

Tư duy của dân chúng Đại Tu rất cởi mở, nam nữ chưa lập gia đình chỉ cần cẩn thận, có chừng mực đều có thể đi cùng, nói chuyện với nhau, tất nhiên sẽ không có quy củ nào ràng buộc đối với những đứa trẻ mới bảy tuổi.

Tiểu thiếu niên kia tựa hồ không nghĩ tới nàng nghe xong lời nói của thiếu niên áo trắng kia, còn nguyện ý ngồi bên cạnh mình. Bất kể đang ở nơi nào con người thường tự hình thành một tầng lớp giai cấp vô hình.

Chàng chính là tầng lớp dưới cùng của thư viện này, mà tiểu cô nương này, tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng tất cả đồ vật trên người đều là hàng cao cấp nhất, nàng là nhật nguyệt mà chàng chỉ có thể ngước nhìn lên mà thôi.

Chàng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương cười rất thân thiện. Chàng chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp, cuộc sống âm u của chàng đột nhiên xuất hiện một vệt sáng lớn, rực rỡ như ánh mặt trời.

"Muốn ngồi, thì ngồi đi." Tiểu thiếu niên mười tuổi không nhận được nhiều thiện ý trong cuộc sống, nên trong lòng thường có sự phòng vệ. Chàng dời mắt đi, nếu như không phải tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, chàng sẽ cự tuyệt ngay lập tức.

Tư tưởng thiếu niên âm u, chàng luôn cho rằng thứ chưa từng có được, thì mình sẽ không bao giờ thống khổ khi bị mất đi.

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, hai người không có giao lưu gì với nhau, thân là người nhỏ tuổi nhất trong thư viện, Hứa Đường Miên ở trong lớp biểu hiện lại rất tốt, phu tử nêu vấn đề gì, nàng đều có thể giải đáp.

Tuy rằng suy nghĩ của nàng vẫn chưa được sâu sắc. Nhưng với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói, đã tương đối không tệ, cô là con gái yêu của cha, từ nhỏ đã ngồi trên đùi phụ thân viết văn đọc chữ. Nên có thể nói nàng là người xuất chúng.

Hứa Đường Miên ngày đầu tiên nhập học, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc học tập, nên không chú ý tới Tả Triều Chi ngồi bên cạnh. Mà Tả Triều Chi lại rất chăm chú quan sát nàng.

Tả Triều Chi là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, bởi vì cuộc sống bức bách, chàng không thể không học cách quan sát sắc mặt người khác, phải học cách tàng hình (giảm sự chú ý của người khác đối với mình), khiêm tốn mà sống qua ngày.

Nhưng bây giờ chàng lại không thể kiềm chế mà cứ nhìn trộm nàng.

Sườn của nàng rất đẹp, đầu mũi tròn tròn của tiểu cô nương bảy tuổi, hai má mập mạp, đôi môi đỏ mọng vểnh vểnh. Nàng chưa từng trải qua sự phiền muộn nên mặt mày thư giãn, trong đôi mắt lại có sự khát vọng ham học hỏi.

Nàng tỉ mỉ lấy ra đồ dùng học tập từ rương đựng ra, bày biện chỉnh tề trên bàn, sách vở của nàng sạch sẽ gọn gàng, nàng ngồi ngay ngắn, thân ảnh nho nhỏ nghiêm túc có chút buồn cười, tiếng nàng đọc sách cũng rất dễ nghe.

Ánh mắt Tả Triều Chi dừng ở búi tóc trên đầu nàng, búi tóc kia được búi tròn trịa, tỉ mỉ, không có một sợi tóc tán loạn nào, còn tết hai bím tóc nhỏ, đuôi tóc nhỏ buộc dây thừng màu đỏ, theo động tác viết chữ của nàng mà lắc qua lắc lại.

Bên mũi quanh quẩn một cỗ hương thơm, mùi hương kia lại có thể trấn định lòng người, là mùi hương thanh nhã của cây tuyết liễu trắng, tản ra từ người nàng.

Cùng với mùi hương kia, phảng phất có gì đó quét qua trái tim Tả Triều Chi, chính chàng cũng không chú ý tới, khóe miệng chàng đang khẽ nhếch lên.