Ở biên giới phía bắc của Đại Tu quốc, tiếng kêu xé lòng của một người đàn ông phát ra từ một ngôi nhà nhỏ lợp ngói dột nát. Ngồi nhà nhỏ lát gạch rất tồi tàn, bên trong chỉ có một cái giường đất, trên giường đất có đặt một ít lá cam thảo đã ẩm ướt.
Trên đó còn có một người đàn ông cao lớn, ăn mặc quần áo rách rưới.
Trên tay anh ta là một người phụ nữ đang quấn một chiếc chăn rách. Chiếc chăn bông là thứ duy nhất họ có để tránh lạnh. Bông gòn bên trong đã bị bung hết ra ngoài, hôi hám và có màu đen xám. Người phụ nữ được quấn khăn thỉnh thoảng rùng mình, thở không ra chút hơi nào. Gió lạnh cứ tràn vào từ khe cửa, người đàn ông cố gắng lấy thân mình che bớt cái lạnh nhưng đều vô ích.
“Đường Đường, tỉnh lại đi, nàng bỏ đi thì ta phải làm sao?”
Người đàn ông trong đời chưa từng khóc, nhưng bây giờ đã bất lực đến mức bật khóc.
Hứa Đường Miên chỉ cảm thấy toàn thân mình vô lực, suy nghĩ càng ngày càng không rõ ràng, có vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mặt, sững sờ một hồi, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới người đàn ông đang ôm mình chính là phu quân của nàng, Tả Triều Chi.
Chàng từng là thừa tướng của Đại Tu quốc, ban đầu chàng chỉ là một binh sĩ, nhưng sau này được ở bên hầu cận vua rồi cuối cùng trở thành một người dưới một người nhưng trên vạn người.
Cuối cùng, để bảo vệ nàng, người đàn ông đó đã quỳ trước sảnh Lạc Thành ba ngày ba đêm, sau đó cùng nàng bị đày đến biên giới phía Bắc, nàng thực sự không thể chịu đựng được nỗi khổ của cuộc lưu đày này.
Vất vả lắm mới tới Bắc cương, thì thân thể nàng như đèn đã cạn dầu.
Đáng lẽ ra nàng sớm đã qua đời, nhưng người đàn ông này tin rằng “nhân định thắng thiên”*, chàng hao hết tâm tư để tìm danh y nổi tiếng cho nàng, tiêu gần hết lộ phí. Vì bốc thuốc cứu mạng nàng, chàng liền dứt khoát tham gia tuyến đầu đi đánh giặc nơi biên giới.
* hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận.
Chàng chấp nhận rủi ro bằng chính máu thịt của mình, bò ra khỏi vực thẳm của cái chết hết lần này đến lần khác. Chàng thường trở về bên nàng với toàn thân toàn là máu, luôn bảo vệ lời thề hôn nhân của mình, không bao giờ rời bỏ hay từ bỏ. Nhưng nàng không thể chịu đựng được nữa ...
Dù rất muốn khỏi bệnh và muốn tiếp tục đồng hành cùng chàng nhưng nàng bây giờ chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
Hứa Đường Miên muốn giơ tay lên, nhưng nàng thậm chí còn không có sức để giơ tay lên.
"Đường Đường, mở mắt ra nhìn ta? Đời này nàng đã từng yêu ta chưa?"
Chàng thì yêu nàng rất nhiều, rất rất yêu nàng. Chàng đã nỗ lực lâu như vậy, cho dù nàng nói dối một câu cũng được, lừa dối chàng cũng được. Chàng cam tâm tình nguyện bị nàng lừa mà!
Không phải nàng thích lừa dối chàng nhất sao? Nàng luôn nói dối nàng muốn có một cuộc sống tốt đẹp với chàng, nhưng lại trở mặt phản bội, chọc thủng tim phổi của chàng, nàng đúng là đồ dối trá! Vậy thì tại sao nàng ấy lại không thể nói dối chàng vào lúc này?
Hứa Đường Miên muốn nói gì đó, nhưng ý thức của nàng càng lúc càng trở nên rối bời, mờ mịt, thân thể cứng đờ không thể cử động, tiếng kêu thê lương và điên cuồng của chàng vang vọng bên tai nàng, trong đầu nàng hỗn loạn bắt đầu xuất hiện cái gì đó.
Có lẽ khi con người sắp đi đến hết cuộc đời, sẽ bắt đầu nhớ lại những mảnh vỡ kỷ ức quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Trong trí nhớ nàng đều tràn đầy hình ảnh của chàng. Tả Triều Chi bắt đầu theo đuổi nàng từ khi còn là một cậu thiếu niên “tiên y nộ mã”*.
* khí phách phấn chấn/hăng hái/ hùng dũng oai vệ.
Còn Đường Miên vốn xuất thân từ một gia đình khoa bảng, nàng thường khinh thường những tướng sĩ thô tục vũ phu như vậy, nhưng về sau gia đình nàng trở nên sa sút, không thể không đến nhờ sự giúp đỡ của chàng.
Hai người liền quấn quýt bên nhau, mười năm chung sống cũng là mười năm oan trái.
Hai người gặp nhau vào một ngày mùa xuân ấm áp, đó là khi nàng lên 7 tuổi, là ngày đầu tiên đến trường thượng tộc.
Nàng mặc một chiếc xuân sam (quần áo mặc vào mùa xuân) hồng nhạt đơn giản và sạch sẽ, trên đầu búi tóc hai bên và cắm một vài nhánh liễu tuyết, mang theo quà đi bái sư học chữ.
Nàng xuất thân là hòn ngọc quý trên tay của một gia đình danh giá, tất nhiên là đối tượng cho bọn trẻ tranh nhau nịnh bợ, chúng đều dành vị trí ngồi đầu cho nàng, chính là vị trí gây chú ý nhất.
Hứa Đường Miên ngày đầu tiên đi học không muốn gây chú ý như vậy, cho nên nàng đi tới hàng cuối cùng, phía sau chỉ còn một chỗ trống, ngồi cùng bàn là một cậu thiếu niên rất gầy, cậu thiếu niên đó lại có một đôi mắt đầy cảnh giác.