Cái cách hắn qua loa lấy lệ để đối đãi ngoài mặt vẫn cứ luôn là cái dáng vẻ sóng lớn cũng không hề làm hắn phải kinh sợ. Điều này càng làm tôn lên sự nhếch nhác vô cùng của Chử Sở.
"Ta... Lần này ta tới đây trước là mong được Thừa tướng che chở. Có lẽ ngươi biết rất rõ về hành tung của Trấn Bắc Vương..." Chử Sở ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn không nói ra hết.
Dụ Triều nhìn cơ thể gầy yếu hơi phát run ở trước mặt, thờ ơ nói: "Bệ hạ tìm sai người rồi, thần không thiện về Long Dương*."
*Long Dương – gốc "龙阳": xuất phát từ tên của Long Dương quân – là người nước Ngụy thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Theo ghi chép, ông là nam sủng của Ngụy An Ly vương, từng dùng kế để vua Ngụy không nạp mỹ nữ vào cung. Cũng từ đây, hậu thế dùng thuật ngữ "Long Dương" để chỉ đồng tính nam.
Chử Sở nóng nảy ngẩng đầu lên, rất sợ hắn sẽ cự tuyệt mình nên đã không kịp chờ đợi mà làm lộ tẩy ra con bài của bản thân.
"Không, không phải Long Dương... Cơ thể của ta không hoàn toàn là nam nhi..."
"Ta... Ta..." Chử Sở lại không thể nói ra, cứ "ta" mãi không ngừng.
Thần sắc trong con mắt Dụ Triều chợt đông lại, lên tiếng cắt ngang: "Bệ hạ đây là có ý gì?"
Chử Sở mím chặt môi, mặt đã đỏ tới độ sắp chảy ra máu. Vẫn còn nhớ tới chuyện ban nãy bị ném ra khỏi phòng nên y không dám lên giường nữa, chỉ cởϊ qυầи áo rồi nằm lên bệ đỡ chân bên cạnh giường.
Mi tâm Dụ Triều co lại, không nói ra được đây là cảm giác gì.
Một giây sau đã thấy y run lẩy bẩy mở chân ra, phảng phất cứ như là một kỹ nữ hạ đẳng nhất vậy.
Ngón tay dài mảnh tách hai vách thịt ra, để lộ hoa huyệt trắng mịn đang bị giấu ở bên dưới. Chỗ đó đang đóng chặt sít sao, chỉ có thể nhìn thấy được một khe hở mềm mại, hiện lên ánh nước trong suốt, bóng loáng, làm cho người ta vừa nhìn một cái thôi đã chỉ muốn đẩy hai vách thịt đó ra rồi thăm dò vào nơi sâu thẳm nhất.
Thần sắc trong con ngươi của Dụ Triều nháy mắt đã trầm xuống, u ám cùng cực: "Thần vậy mà lại không biết bệ hạ có loại bí mật như thế này."
Chử Sở đặt đốt ngón tay lên miệng hai vách thịt, nhẹ nhàng đẩy sang hai bên, hai mắt ướŧ áŧ, khiến người ta thấy cực kỳ thương xót: "Ta cũng chỉ có một cái thân thể này để dâng lên cho Thừa tướng mưu toan thôi, còn những thứ khác thì chẳng có gì cả..."
"Còn mong được Thừa tướng thương tiếc mới đúng..."
Dụ Triều chậm rãi tiến lên đằng trước, cẩn thận giữ lấy cơ thể trẻ trung, trắng nõn ở trước mắt.
Gậy thịt chưa từng trải đời lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, đến cả hai quả cầu cũng trơn mượt, đáng yêu. Phía bên dưới hoa huyệt là cúc huyệt non nớt, ửng hồng, có lẽ là thấy hơi lạnh nên miệng huyệt cứ co rút lại như lỗ kim lúc to lúc nhỏ.
Cái động nhỏ ẩm ướt bên trong khe hở đang bị hai ngón tay lành lạnh chèn ép vào. Vách thịt ẩm nóng nổi lên cảm giác ngứa ngáy. Chử Sở mím môi, nén lại tiếng rêи ɾỉ đang tràn ra khỏi cổ họng.
Dụ Triều cảm nhận được vật thô cứng đang nóng như lửa giữa hai chân, hiển nhiên là đã bị đốt lửa. Đầu ngón tay tiếp tục đi sâu vào nhưng lại bị một lớp niêm mạc ẩm ướt, trơn trượt ngăn lại.
Chử Sở đột ngột cứng đờ, cơ thể phát run, viền mắt đỏ bừng lên: "Đừng... Đừng dùng ngón tay..."
Dụ Triều nheo mắt rồi dừng lại động tác của mình: "Vậy thì phải dùng thứ gì đây? Bệ hạ phải nói ra thì thần mới biết được chứ."
Cái miệng nhỏ hồng hào, mềm mại phát ra tiếng nghẹn ngào: "Muốn... Muốn dươиɠ ѵậŧ của thừa tướng..."
Dụ Triều từ từ rút ngón tay ra, bôi dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt, bóng loáng lên môi của y: "Không nghĩ là bệ hạ lại dâʍ đãиɠ tới mức này. Nước ở cái lỗ non mềm này còn chảy nhiều hơn cả cái lỗ của kỹ nữ nữa đấy."
Sau đó, hắn ghé tới bên tai y, ác ý nói: "Đúng thật là tên dâʍ đãиɠ thèm cᏂị©Ꮒ."
Chử Sở chỉ cảm thấy chỗ sâu bên trong tâm lỗ huyệt càng ngứa ngáy hơn. Y nức nở, khép hai chân lại rồi chống người dậy, tưởng như đã phải chịu một nỗi sỉ nhục cực lớn.
Tiếng nức nở càng nặng nề hơn, nước mắt thì không thể kiềm được mà rơi xuống: "Thừa tướng hà tất phải làm nhục ta như thế... Không muốn giúp nữa thì thôi, dù sao thì cũng là do ta cầu xin ngươi, lần sau không làm như vậy nữa là được rồi..."
Y vừa lau nước mắt, vừa đi ra ngoài. Phần hông bị đùa nghịch tới độ đã có phần khó lòng khép lại được.
Dụ Triều cũng không ngăn y lại, lần sau có làm như vậy nữa hay không, không phải quyền quyết định của y.
Đợi khi Chử Sở đã ra khỏi cửa, hắn gọi ám vệ tới, lười biếng nói: "Hộ tống bệ hạ về cung."
"Rõ."