Ban đêm.
Chử Sở vừa mở mắt ra, đầu óc choáng váng mơ màng, bị gió lạnh thổi tới nổi cả da gà, trên người ngay cả một mảnh vải che đậy cũng không có.
Khe thịt giữa hai chân bị gió lạnh thổi qua, khiến y bất giác co rụt người lại vài cái.
Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo trước mặt y đột nhiên bật mở, một chiếc áo choàng được tung ra từ bên trong, ánh trăng chiếu vào bóng người cao ráo mặc bạch y.
Vai chính công, Dụ Triều.
Vẻ mặt lãnh đạm của hắn tràn đầy châm chọc, mái tóc đen tuỳ ý buộc lên, phất ống tay áo phủi đi tro bụi không hề tồn tại trên người, ánh mắt nhìn Chử Sở như đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn.
"Xin bệ hạ tự trọng, đừng làm chuyện này nữa." Ánh mắt lạnh lùng của Dụ Triều dời khỏi người Chử Sở, hắn đóng cửa lại, để y một mình ở bên ngoài.
Chử Sở trừng to đôi mắt, hai má hơi phồng lên, y còn chưa ra tay mà.
Y phủ thêm áo ngoài, cả người run bần bật, cơ thể lạnh đến cứng đờ, ngồi xổm ở góc tường bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Nguyên chủ được sinh ra bởi một thị nữ bò lên long sàn, cái việc này vốn chẳng có gì đáng nói, chuyện phong lưu một đêm bỏ mẹ lấy con ở trong cung có rất nhiều, chẳng qua nguyên chủ bẩm sinh đã có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, cơ thể lưỡng tính, giữa hai chân không chỉ có côn ŧᏂịŧ của nam tử mà còn cất giấu cả hoa huyệt của nữ nhân.
Lúc vừa sinh ra mẫu thân đã bị xử tử, chỉ để lại một lão ma ma chăm sóc cho y, với thân thể dị dạng như vậy không thể để cho kẻ khác biết được, mà kết cục của y không cần nghĩ cũng biết.
Ma ma là người thiện tâm, cuối cùng cũng không đành lòng khai báo chuyện này, cứ như vậy liều chết che giấu cho y, may mắn thay nguyên chủ cũng không hề cảm thấy bất thường, sống trong cung điện xoa xôi hẻo lánh đến tận năm mười tám tuổi.
Việc tranh giành ngôi vị từ trước đến nay vẫn luôn tàn khốc, hoặc sẽ có kẻ âm thầm nhúng tay, tám vị hoàng tử trong cung đều từ từ chết đi, chờ đến khi tiên đế qua đời, huyết mạch hoàng thất duy nhất chỉ chừa lại một người là y.
Sau khi lên ngôi trong sự mơ màng hồ đồ, mới phát hiện các thế lực trong triều đang rơi vào rối ren, Trấn Bắc vương lòng muông dạ thú, chỉ coi y như một con rối gỗ mà điều khiển, thậm chí còn thông đồng với địch quốc để điểm danh muốn chủ của một nước đi hoà thân, yêu cầu vớ vẩn như thế nhưng ngay cả năng lực phản kháng y cũng không có, cuối cùng bí mật thân thể bị phát hiện, bị gian da^ʍ đến chết, kết cục đầu mình hai nơi vô cùng thê lương.
Mà tâm nguyện của nguyên chủ ban đầu chỉ muốn làm một hoàng đế tốt, không đi hoà thân, diệt trừ Trấn Bắc vương.
Chử Sở chống cằm, bị gió lạnh thổi đến có chút khốn đốn.
Hiện tại cốt truyện mới chỉ vừa mới bắt đầu, trong trí nhớ của nguyên chủ, trong triều hiện tại thế chân vạc, ngoại trừ Trấn Bắc vương và Tể Tướng vừa mới chạm mặt ở vách tường thì chỉ còn dư lại Đại tướng quân.
Y ngáp một cái chậm rì rì hỏi hệ thống: "Hệ thống, đại tướng quân bây giờ đang ở nơi nào, lần này thiên mệnh chi tử (*) là ai? Tại sao ngay cả một chút cốt truyện cũng không có vậy."
*Con cưng của Trời.
Một giọng nói non nớt ở trong đầu vang lên: "Ước chừng nửa phút nữa xe ngựa của đại tướng quân sẽ đi qua nơi này, cậu là bia đỡ đạn, làm sao có thể nhìn thấy thiên mệnh chi tử."
Chử Sở trề môi: "....."
Hệ thống lại nói: "Chờ đến khi gặp được rồi sẽ biết."
Chử Sở híp mắt, cơ thể gầy yếu ở trong gió đêm run lên bần bật, môi mỏng mím chặt đến trắng bệch, thật cẩn thận ho nhẹ hai tiếng, sợ quấy nhiễu người khác.
"Hôm nay mạo phạm Thừa Tướng, thỉnh Thừa Tướng chớ trách, ta... Trẫm đi về trước."
Dụ Triều nhìn y qua giấy cửa sổ, bóng dáng gầy gò như muốn ngã xuống trong giây tiếp theo.
Chử Sở nói xong chuẩn bị rời đi, phía sau kẽo kẹt một tiếng, ánh nến trong phòng hắt ra ngoài, y lập tức đối diện với một đôi con ngươi đen như mực.
Dụ Triều duỗi tay mời y: "Bệ hạ mời vào, không biết hôm nay bệ hạ tới đây có chuyện gì."