Vừa hay nửa khắc trước, Chử Sở tăng nhanh tốc độ, đúng lúc gặp được xe ngựa của phủ Tướng Quân đi ngang qua.
Quả thật là lạnh. Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, đến cái áo choàng dày hơn chút cũng không cho.
"Tướng quân có thể cho ta quá giang một chuyến?"
Đệ Ngũ Thừa Trạch mở mắt ra, nhướng mày.
Vươn tay ra, gõ lên cửa xe hai cái.
Phu xe thấp giọng đáp lời, kéo rèm xe ra rồi mời Chử Sở lên xe ngựa.
Phong thái của người nam nhân trong buồng xe này rất khác so với Thừa tướng. Lông mày lưỡi mác thấp thoáng sau mấy sợi tóc mai đang được thả xuống. Ánh mắt gã mang theo thần sắc hung ác vẫn còn đọng lại từ hồi trên chiến trường nhưng trông đường nét lại cao quý, tinh tế, lộ ra góc cạnh rõ ràng, trông vừa anh tuấn vừa lạnh lẽo.
Gã gặp người nọ không chỉ không thèm hành lễ mà đến ngay cả tư thế cũng không hề biến đổi tẹo nào. Rõ ràng là gã cũng chẳng hề đặt cái tên tiểu hoàng đế này vào mắt.
"Bệ hạ có việc gì sao?"
Y kể lại những lời đã nói với Thừa tướng thêm một lần nữa, chỉ giấu đi chuyện song tính, thận trọng ngồi ở một bên.
Cái vị Đại Tướng quân này trông còn hung dữ hơn nhiều. Có điều Thừa tướng cũng đúng là một tên mặt người dạ thú, mất ngay được một thứ đồ tốt. Chử Sở hít mũi một cái, trong huyệt ngứa quá.
Đệ Ngũ Thừa Trạch cúi người lại gần y, khí nóng đánh vào bên tai y: "Ồ? Nếu như Bệ hạ đã có chỗ cần phải nhờ cậy vào ai thì cũng nên bày tỏ chút thành ý, chứ cứ nói miệng không thôi là không ổn đâu."
Lá gan Chử Sở lớn hơn, kéo cái tay thô ráp, chai sạn ở bên cạnh qua rồi đưa cái tay qua chân y, lần mò vào trong thịt hoa.
Lông mi dài run run, tròng mắt co rút: "Tướng quân cứ việc đùa nghịch..."
Xúc cảm ướŧ áŧ, trơn nhắn lại non mềm trong lòng bàn tay khiến cho Đệ Ngũ Thừa Trạch ít khi thấy qua phải ngẩn người ra, duỗi hai ngón tay ra rồi luân phiên đùa nghịch khe hẹp, tựa như đang xác nhận chuyện gì đó. Gần như là trong chớp mắt, áo bào ở dưới khố gã đã gồ lên một bọc lớn.
"Quả là hiếm thấy."
Gã trầm giọng nói: "Cái lỗ ướt như thế này là vì đã để Thừa tướng chơi qua rồi hay sao?"
Chử Sở run rẩy, gật đầu, tiếng rêи ɾỉ hổn hển, nhè nhẹ cứ phát ra đứt quãng từ cổ họng, mở chân ra để mặc cho gã túy ý đùa bỡn.
Đệ Ngũ Thừa Trạch cười chế nhạo, đâm sâu vào bên trong: "Đúng là vô dụng. Chơi cả nửa ngày trời mà đến cái miệng lỗ cũng không chơi hết, vẫn còn để lại cả màиɠ ŧяiиɧ."
Ngón tay trong lỗ huyệt đột nhiên dùng sức, đâm sâu vào bên trong mà không hề có chút thương tiếc nào, chỉ còn cách màng trình có một chút xíu.
Chử Sở đột nhiên ưỡn thẳng cái mông lên, bị hù dọa tới độ nước mắt chảy đầy mặt, mềm giọng cầu xin gã: "Đừng mà! Đừng dùng ngón tay..."
Đệ Ngũ Thừa Trạch ngừng tay lại, con mắt đầy nguy hiểm, liếʍ láp cái răng nanh.
Ngón tay dường như đã bị cố định lại, không hề tiến vào trong thêm một chút nào nữa.
Nhìn thấy gương mặt trắng mịn đang đầy ướŧ áŧ này thì cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Thừa tướng lại vô dụng rồi.
Đệt! Đúng thật là không xuống tay nổi mà.