Bách Lý Giai Ninh bất ngờ lên hot search! #mỹ nữ bí ẩn mặc váy thiết kế của Oscar de la Renta
Không biết người nào trong tập đoàn lại đăng lên mạng bức ảnh cô mặc chiếc váy thiết kế riêng của Oscar de la Renta tại dạ tiệc Giáng Sinh. Bức ảnh đó được một blogger nổi tiếng chuyên viết về đề tài thời trang lưu lại rồi đính kèm bài đăng. Giọng văn của blogger này cực kì cuốn hút, cộng thêm số lượng người theo dõi lên đến 50 vạn có lẻ, vì vậy lượng truy cập và độ lan truyền cũng rất lớn.
Anh ta thẳng thắn khen ngợi ngoại hình và khí chất của cô rất phù hợp với chiếc váy đáng giá triệu đô này. Cuối bài đăng, anh ta viết một câu hỏi mang tính bỏ ngỏ: “Mỹ nhân này là thần thánh phương nào mới có thể diện lên mình chiếc váy haute couture với số pha lê Swarovski lên đến vài chục nghìn viên?”
Hiện giờ cư dân mạng Weibo đang ầm ầm share về trang cá nhân, một số người đã bắt đầu sốt xình xịch truy tìm danh tính của mỹ nhân lạ mặt này.
Sau khi blogger đăng bài, chưa đầy 30 phút cư dân mạng đã tìm được Weibo của Bách Lý Giai Ninh. Bọn họ bắt đầu tràn vào Weibo của cô để lại bình luận, có nhiều người còn đào lại các bức ảnh và bài đăng cũ của cô. Rất nhiều bức ảnh đời thường của cô bị đăng lên, Weibo của cô bỗng nhiên tràn ngập trong tin nhắn.
Ngay lúc này Hán Đông Khuê cũng đang đọc hot search.
Bách Lý Giai Ninh dường như chụp rất nhiều ảnh đẹp, ảnh ngày thường hay ảnh nghệ thuật đều có cả. Trên màn hình laptop của anh là một bức ảnh Bách Lý Giai Ninh chụp cách đây nửa năm trong dịp đi nghỉ mát ở Maldives. Cô đứng trước bể bơi lộ thiên trong một căn biệt thự xây trực tiếp trên mặt nước thuộc resort Soneva Jani nổi tiếng, ngay dưới căn biệt thự là biển cả xanh ngát rộng bao la. Trong ảnh, cô hình như vừa mới từ dưới nước lên bờ, một chân vẫn còn đặt ở cầu thang dẫn xuống lòng bể bơi.
Trên người cô mặc một bộ bikini hai mảnh hoạ tiết da báo của Dolce & Gabbana, khoe trọn vẹn làn da trắng nõn không chút tì vết, bộ ngực đầy đặn cao ngất, vòng eo thon thả và bờ mông cong vυ't. Đối với Hán Đông Khuê, thân hình rắn nước này không còn xa lạ gì. Toàn thân Bách Lý Giai Ninh ướt đẫm, mái tóc đen được kẹp lên cao lộ ra cần cổ trắng muốt như một con thiên nga, những giọt nước li ti trong suốt còn đọng trên hai bầu ngực. Hán Đông Khuê chống tay vào cằm nhìn ngắm bức ảnh, yết hầu không tự chủ được mà lăn lộn.
Anh đọc phần bình luận, càng kéo xuống dưới khuôn mặt càng đen như than. Đám đàn ông nếu không phải khen cô xinh đẹp thì cũng là khen cô ngực lớn, bọn họ đều bày tỏ niềm khát khao được sở hữu một báu vật như cô. Cũng có một số ít những người đố kị lại nói là cô phẫu thuật thẩm mỹ, bơm ngực tiêm mông.
“Tần Hạo, cho người dập ngay hot search của Bách Lý Giai Ninh.” Hán Đông Khuê nói vào trong điện thoại nội bộ.
Rất nhanh sau đó, những bài viết liên quan đến Bách Lý Giai Ninh đều bị xóa bỏ một cách sạch sẽ, bài viết trên Weibo của blogger nọ cũng bị gỡ xuống.
Cư dân mạng lại càng được dịp đồn đại, bọn họ đưa ra suy đoán sau lưng cô có kim chủ bảo vệ.
“Kim chủ?” Đang giờ nghỉ trưa, Bách Lý Giai Ninh vừa ăn cơm vừa đọc bình luận về hot search của chính mình, thấy hai chữ “kim chủ” này không nhịn được bật cười thành tiếng. Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên, cô dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán ra ai đang gọi cho cô và gọi để nói về chuyện gì.
Bách Lý Giai Ninh lướt phím nhận điện thoại, ngay lập tức giọng nói trầm thấp từ tính của anh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh cho người xoá hot search rồi.”
Bách Lý Giai Ninh nhàn nhạt đáp: “Thế à? Tốc độ làm việc nhanh phết nhỉ?”
Hán Đông Khuê vốn dĩ muốn khoe thành tích với cô để được khen ngợi, trái lại chỉ nhận được câu trả lời không mặn không nhạt, tâm trạng học sinh tiểu học chờ nhận thưởng bị dập tắt. “Em muốn tiếp tục lên hot search hả?”
“Không muốn. Tại vì nhiều tin nhắn của đàn ông muốn theo đuổi quá, trả lời không hết, cảm thấy hơi phiền.”
“Ninh Ninh, trêu chọc anh rất vui đúng không?” Nghe thấy lời này, đuôi lông mày Hán Đông Khuê hơi nhíu lại.
“Tôi có trêu anh đâu, tôi nói thật mà. Có người còn gửi ảnh cơ bụng 8 múi cho tôi nè, thậm chí gửi cả ảnh tiểu huynh đệ đang cương cứng để gạ tình luôn đó.” Bách Lý Giai Ninh liến thoắng nói.
“Em đang trách anh không gửi ảnh chụp cho em hả? Được rồi, tối nay trước khi đi ngủ anh chụp một đống rồi gửi cho em.”
“Tôi không cần, muốn xem thì tôi lên mạng xem ảnh đàn ông phương Tây, xem của anh làm gì?”
“…” Hán Đông Khuê im lặng một lúc rồi mới nói tiếp. “Mặt hàng đó em không nuốt nổi đâu, của anh là đủ rồi.”
“Tôi nuốt được, hai ba cái một lúc còn được nữa là.” Từ ngày nhận ra việc chọc tức Hán Đông Khuê là một thú vui hết sức gây nghiện, cô thường cố ý trêu đùa anh.
“Bách Lý Giai Ninh, anh giúp em xử lí hot search, không nhận được một câu cảm ơn của em thì thôi, em lại còn ngồi đây chọc anh tức chết?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi không có nhờ anh. Tổng giám đốc, anh đang lo chuyện bao đồng rồi đó nha, nói đúng hơn là… anh cũng chỉ làm vì bản thân anh mà thôi.” Chữ cuối cùng Bách Lý Giai Ninh kéo dài giọng rồi cúp máy.
Hán Đông Khuê nở nụ cười bất lực, Bách Lý Giai Ninh nói không sai, chuyện hot search này kì thực không liên quan đến anh. Anh can thiệp chuyện đó là bởi vì anh ghen tức, anh không muốn chia sẻ cô với bất kì ai.
[Tối nay anh đón em đi ăn nhé?] Hán Đông Khuê nghĩ ngợi một lát rồi nhắn tin cho cô, nhưng nửa ngày sau vẫn không nhận được phản hồi.
…
“Trưởng phòng Bách Lý, cô lên tầng 32 gấp, Hán tổng muốn gặp riêng cô.” Giám đốc Điền sau khi nghe một cuộc điện thoại nội bộ liền nhanh chóng mở cửa văn phòng riêng đi ra ngoài, giọng nói vô cùng nghiêm trọng. “Thư kí Tần nói tâm trạng Hán tổng đang rất xấu. Cô lên đó nhớ hành xử cho cẩn thận.”
Tô Tuyết đặt tay lên ngực làm hành động cầu nguyện. Từ lúc hai anh em Hán gia là Hán Đông Khuê và Hán Đông Vũ về nước tiếp quản, Aurora trải qua một cuộc thanh lọc nhân sự rất lớn.
Những lãnh đạo làm việc không hiệu quả trong thời gian dài hoặc có dấu hiệu quan liêu hay là có hành vi nhận hối lộ đều bị kiểm tra vô cùng gắt gao, chỉ cần phát hiện ra vấn đề là bị thẳng tay sa thải.
Nhân viên tầng 15 xúm lại một chỗ bàn tán, lão Điền phải quát một tiếng khí thế bọn họ mới lục tục trở về chỗ.
“Giám đốc Điền, chị Ninh sẽ không có việc gì đúng không ạ?” Tô Tuyết xoắn xuýt hết cả lên, ôm tập tài liệu đi theo ông lo lắng hỏi.
“Tôi không biết có chuyện gì nữa, thư kí Tần cũng chẳng hé răng nửa lời. Lần này phải xem vận may của cô ấy thế nào thôi. Còn cô nữa, không muốn bị sa thải thì mau về bàn chăm chỉ làm việc đi.” Giám đốc Điền ngày thường nói chuyện với Tô Tuyết nhẹ nhàng nhất, nghe đồn cô bé là họ hàng xa của ông.
…
Bách Lý Giai Ninh gõ ba tiếng lên cánh cửa gỗ làm từ gỗ đen châu Phi cao cấp trước mặt, chỉ nghe thấy hai chữ “Vào đi” không nặng không nhẹ vọng ra ngoài.
“Hán tổng, anh gọi tôi lên đây có việc gì?” Bách Lý Giai Ninh đứng trước bàn làm việc trong văn phòng Tổng giám đốc, hết sức bình tĩnh hỏi.
“Trao thưởng.” Hán Đông Khuê ngồi ngả ra ghế dựa đằng sau, hai tay đặt trên ngực đan vào nhau, mở miệng trả lời cụt lủn.
“Trao thưởng?” Bách Lý Giai Ninh chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy, trao thưởng giải nhân viên mẫn cán nhất tập đoàn, làm việc chăm chỉ đến độ sếp nhắn tin cũng không trả lời.” Hán Đông Khuê nheo mắt nói.
“À, tôi còn tưởng có việc gì. Hán tổng, đây là nơi làm việc, anh nên công tư phân minh.”
“Đối với em, anh có thể nói chuyện tư cả ngày cũng được. Ninh Ninh, em nói đi, anh đã làm gì khiến em giận sao? Mấy hôm gần đây em cứ luôn âm dương quái khí, lúc nóng lúc lạnh khiến anh không chịu nổi.”
“Anh thực sự không biết hay là đang giả vờ vậy?”
“Anh thực sự không biết mà! Em mau nói đi.”
“Hán Đông Khuê, nếu anh thực sự muốn nghe thì tôi sẽ trả lời. Tại sao anh lại giấu tôi chuyện anh là Tổng giám đốc Aurora? Đối tượng xem mắt hôm đó căn bản không phải là anh mà là Hán Đông Vũ! Ngay từ đầu anh đã biết mà vẫn im lặng đóng kịch. Anh coi tôi là trò đùa à?” Cô đã không muốn nói thì thôi, tự nhiên anh lại gợi chuyện, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Bách Lý Giai Ninh càng thêm bực bội.
Cho dù cả hai đều đóng giả đối tượng xem mắt, nhưng cô là bất đắc dĩ, còn anh thì lại cố ý! Chỉ cần nhớ đến việc anh lừa cô, cô lại tức giận muốn cắn anh một cái.
Hán Đông Khuê im lặng một lúc, sau đó đứng dậy ôm cô vào lòng, đặt cằm lên trán cô, thở dài nói: “Anh xin lỗi, anh không nên giấu em. Là lỗi của anh, em muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cần đừng ngó lơ anh.”
Bách Lý Giai Ninh lách người ra khỏi vòng tay của Hán Đông Khuê, lạnh lùng nói: “Hán Đông Khuê, chúng ta không thích hợp đâu, không cần tìm hiểu nhau nữa.”
“Giai Ninh, em đừng có vô lí như thế. Xin lỗi anh cũng đã xin lỗi rồi, em còn muốn anh phải làm như thế nào nữa? Công khai xin lỗi em ở cửa công ty, dán thư xin lỗi ở tất cả các bảng thông báo trên hành lang, hay là đăng lên siêu thoại công ty?” Hán Đông Khuê bị sự ghen tuông làm cho tâm trạng rối rắm, nhất thời nói năng lộn xộn.
Bách Lý Giai Ninh ngây ngốc nhìn anh, cảm thấy rất kinh ngạc. “Anh… thì ra chính anh là người điều Lục Tư Thành sang Hàn Quốc à?”
“Đúng vậy.” Hán Đông Khuê hừ lạnh một tiếng. “Chướng mắt!”
“Hán Đông Khuê, anh thấy chưa? Anh luôn bá đạo như vậy, lúc nào cũng cho mình quyền tự quyết định mọi thứ. Không những vậy anh còn cho người theo dõi điều tra tôi, đó là hành vi xâm phạm đời sống riêng tư của người khác đấy! Chưa kể lời xin lỗi của anh cũng chỉ nói cho có lệ, không cảm nhận được một chút thành ý nào cả. Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ thích một người như anh.” Bách Lý Giai Ninh quay người hướng cửa văn phòng bước đi, đi được mấy bước bỗng nhiên quay lại, nhào tới trước ngực Hán Đông Khuê sờ loạn một hồi. “Hơn nữa, sao tôi lại cảm thấy anh theo đuổi tôi chỉ để đưa được tôi lên giường nhỉ?”
Cô còn chưa sờ đến tội anh tự tiện đến quán bar ôm ấp cô trước mặt bao nhiêu người đâu. Nợ mới cộng với nợ cũ gộp vào, cô lại càng phải cho anh ăn khổ một phen.
“Ninh Ninh, anh không có…” Hán Đông Khuê giữ chặt bả vai cô, nhíu mày giải thích.
Không đợi Hán Đông Khuê nói hết câu, Bách Lý Giai Ninh đã duỗi tay ấn xuống đũng quần của anh, cười nửa miệng nói: “Rõ ràng anh đã cứng rồi, anh đang rất muốn làm tôi đúng không?”
“Đó là do em sờ soạng lung tung…” Hán Đông Khuê bị cô nói cho không cãi lại được, chỉ có thể thanh minh một cách yếu ớt.
“Chẳng lẽ cứ sờ là sẽ cứng lên hả? Còn không phải bởi vì anh có du͙© vọиɠ?” Bách Lý Giai Ninh túm lấy cravat của Hán Đông Khuê, kéo nhẹ xuống.
“…”
“Tôi nói lại lần nữa, chúng ta không hợp nhau đâu. Anh căn bản chẳng biết gì về tôi cả. Tôi vốn không phải người ngây thơ, tôi thích đi bar, uống rượu, nhảy nhót. Tôi còn thích đua xe, đánh bạc, cá độ, thích làʍ t̠ìиɦ…”
“Dừng! Ninh Ninh, em không cần phải nói xấu bản thân. Anh biết em vẫn là xử nữ.” Sau khi nghe thấy những lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, Hán Đông Khuê tuy biết là giả nhưng vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi đi vá trinh để lừa anh đấy! Tôi 24 tuổi rồi, làm sao mà còn là xử nữ được, anh nghĩ gì vậy?” Bách Lý Giai Ninh nhìn khuôn mặt khó coi của Hán Đông Khuê, đắc ý nhún vai nói. “Thế nào? Thất vọng lắm đúng không? Hối hận rồi đúng không?”
“Ninh Ninh, kể cả như thế thì anh vẫn thích em. Chúng ta nói sang chuyện quan trọng hơn đi, ban nãy em nói em không thích anh. Vậy còn nụ hôn em chủ động đáp trả thì sao? Những hành động thân mật trong quán bar em tính thế nào?”
“Anh hãy coi đó là cảm xúc nhất thời của tôi, cứ quên nó đi.”
“Được, cứ coi như hôn môi là cảm xúc nhất thời của em. Vậy… đi thuê phòng khách sạn cũng là cảm xúc nhất thời sao?” Hán Đông Khuê vẫn không chịu buông tha, tâm tình xúc động, nắm chặt bàn tay thành quyền.
“Ừm, gặp dịp thì chơi, chơi chán rồi!” Bách Lý Giai Ninh khựng lại một giây, nói xong liền đóng sầm cửa đi mất.
…
Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, cộng với dự án thời trang hợp tác với MiHu mới triển khai bước đầu, lượng công việc của phòng Quảng cáo lúc nào cũng chất cao như núi. Mọi người trong phòng tăng ca đến 8 9 giờ tối vẫn chưa làm xong, chỉ hận thời gian quá ít ỏi, không đủ để hoàn thành công việc.
Bách Lý Giai Ninh là người cuối cùng còn lại trong văn phòng. Cô cầm điện thoại lên xem, bây giờ đã là 9 rưỡi tối rồi, nhìn quanh một lượt, trong phòng chẳng còn ai ngoài cô.
Cô tắt máy tính, đứng dậy vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi, sau đó sắp xếp gọn gàng giấy tờ trên bàn rồi cất vào tủ hồ sơ khóa lại. Xong việc, cô cầm túi xách chuẩn bị ra về, trước khi đi không quên tắt hết đèn điện trong phòng.
Bách Lý Giai Ninh bước vào thang máy, ấn nút tầng hầm, sau đó nhìn chằm chằm con số màu đỏ hiển thị trên bảng điều khiển càng ngày càng lùi dần.
Thang máy xuống đến tầng 8 thì đột nhiên dừng lại, đèn bên trong cũng vụt tắt, không biết là do ai đó ngắt điện hay là do thang máy gặp sự cố. Tình huống này Bách Lý Giai Ninh từng được nghe trên báo đài không dưới chục lần, nhưng không nghĩ có ngày mình lại chính là nạn nhân, nhất thời hoảng hốt. Thang máy gặp sự cố có thể rơi tự do hoặc cô sẽ bị thiếu oxy, cuối cùng chết ngạt bên trong.
Bách Lý Giai Ninh cố gắng nhớ lại kiến thức đọc được trên mạng khi gặp phải sự cố trong thang máy. Cô hít thở thật sâu, nhắm mắt lại để từ từ làm quen với bóng tối. Sau khi đã bình tĩnh hơn một chút, Bách Lý Giai Ninh vội vàng ấn chuông báo khẩn cấp trên bảng điều khiển, ấn liên tục cả chục lần nhưng đợi mãi vẫn không có nhân viên bảo vệ xuất hiện.
Cô lấy điện thoại trong túi xách gọi cho Tô Tuyết nhờ cô ấy quay lại công ty tìm người đến giúp, ai ngờ không gian trong này quá kín, điện thoại bị mất sóng. Cô đã làm đủ mọi cách, kể cả thử dùng gót giày cạy cửa để sóng điện thoại tràn vào nhưng đều vô ích. Hai thanh kim loại lạnh ngắt vô hồn không hề dịch chuyển dù chỉ 1 cm.
“Có ai ngoài đó không? Giúp tôi với!” Bách Lý Giai Ninh dùng gót giày gõ thật mạnh lên cửa thang máy, với hi vọng bên ngoài có người nghe thấy sẽ đến giúp mình. Gọi mãi gọi mãi, cổ họng đã khàn cả đi vẫn không có ai đến cả.
Bách Lý Giai Ninh lúc này đã bắt đầu hoảng loạn đến tột cùng, cô ngồi thu người trong góc thang máy, lại thử gọi điện thoại cho Tô Tuyết, gọi cho giám đốc Điền, gọi Đồng Tĩnh Nghi, sau đó gọi cho tất cả những người trong tập đoàn mà cô quen biết. Nhưng điện thoại vẫn không có sóng…
Cô ngồi ôm gối nhìn lên trần nhà, qua ánh sáng le lói của màn hình điện thoại, cô nhìn thấy nóc cabin trên đỉnh đầu thấp thoáng tia sáng. Nghĩ thế nào cô lại liều mạng cởi giày cao gót để sang một bên, hết sức cẩn thận trèo lên tay vịn, giơ điện thoại lên cao để bắt sóng. Trong lúc cố gắng giữ thăng bằng, tay cô vô ý lướt vào phím gọi.
“Alo?” Cuối cùng sóng điện thoại cũng lên được một vạch, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy.
“Cứu tôi… Á!” Tay vịn trơn trượt lại không có chỗ bám víu làm Bách Lý Giai Ninh mất đà, suýt chút nữa là đã ngã nhào. Trong lúc tay chân lóng ngóng tìm cách trượt xuống, cô làm rơi điện thoại xuống nền gạch, màn hình điện thoại trong nháy mắt đen sì, rõ ràng là đã sập nguồn.
Không khí hình như càng lúc càng ít, cô không muốn phí sức nữa, đành nhắm mắt ngồi xuống, lưng dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi, quyết định buông xuôi.
“Ninh Ninh, lát nữa… đặt cược vào vận may cả đời của mày đấy.” Bách Lý Giai Ninh ngồi cuộn tròn trên mặt đất, thì thào nói với chính mình.