“Ninh Ninh? Alo! Ninh Ninh, em đang ở đâu?” Hán Đông Khuê vừa rời khỏi văn phòng, thấy Bách Lý Giai Ninh gọi điện cứ tưởng cô đã hết giận, không ngờ lại nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Anh gọi lại nhưng cô đã tắt máy, đầu dây bên kia chỉ có tiếng nữ tổng đài viên quen thuộc. “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Hán Đông Khuê dù sao cũng là người điềm tĩnh trầm ổn, anh ngay lập tức gọi cho Giám đốc Điền. Ông nói hôm nay Bách Lý Giai Ninh tăng ca, là người cuối cùng ở lại văn phòng, không chừng giờ này cô vẫn còn ở công ty.
Hán Đông Khuê đi thang máy xuống tầng 15, Văn phòng Quảng cáo tối đen như mực không một bóng người, hiển nhiên là chẳng còn ai trong đó cả. Anh ấn thang máy đối diện định đi xuống nhưng hai cánh cửa vẫn bất động, màn hình LED cũng đen thui, lẽ nào là thang máy gặp sự cố?
Vậy là Bách Lý Giai Ninh bị kẹt bên trong thang máy!
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, em có trong này không?” Hán Đông Khuê không dám đập tay lên cánh cửa vì sợ thang máy bị lực mạnh tác động sẽ trôi xuống, chỉ dám dùng chìa khoá xe gõ liên tục lên cửa thang máy rồi gọi tên cô, đáp lại anh chỉ là sự yên lặng đến rợn người.
Hán Đông Khuê nhanh chóng gọi cho đội cứu hộ và nhân viên bảo vệ, sau đó chạy dọc theo cầu thang bộ xuống tầng 14, tầng 13, tầng 12, đến thang máy tầng nào anh cũng tìm cô nhưng đều không thấy. Cứ thế cứ thế, cho đến khi anh xuống đến tầng 8.
Hán Đông Khuê nghe thấy bên trong thang máy có một tiếng “cạch” dù là rất nhỏ liền lớn tiếng gọi: “Ninh Ninh, em có trong đấy không?”
“Tôi ở trong này, thang máy bị kẹt rồi.” Bách Lý Giai Ninh ngồi trong góc nói vọng ra.
“Anh gọi bảo vệ và nhân viên cứu hộ rồi, bọn họ rất nhanh sẽ đến thôi. Em đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Hán Đông Khuê ngồi xổm xuống, áp mặt vào cửa thang máy, trầm giọng trấn an cô qua khe hở.
“Hán Đông Khuê, làm sao bây giờ? Tôi buồn ngủ quá.” Giọng nói của cô rất nhỏ, gần như vô lực.
Hán Đông Khuê hoảng hốt: “Không được ngủ, em phải thật tỉnh táo. Nhanh, nhanh nói chuyện với anh đi.”
“Nếu họ không đến cứu kịp thời, có phải tôi sẽ chết một mình trong này không?”
“Không cho phép em nói đến chuyện chết chóc. Ninh Ninh, đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Anh ở bên ngoài thì giúp được gì, tôi vẫn sẽ thiếu oxy mà chết thôi.”
“Ninh Ninh, anh cấm em nói bậy.”
“Sao thang máy của công ty anh đểu thế hả? Anh không gọi người đến bảo dưỡng định kì à?”
“Được được được, ngày mai anh sẽ gọi người đến kiểm tra bảo dưỡng hết một lượt.”
“Được rồi, chúng ta nói sang chuyện khác đi. Tại sao anh lại giấu tôi chuyện xem mắt hả? Anh có biết tôi rất giận không?”
“Là anh sai, anh không tốt, anh bá đạo, không nghĩ đến cảm xúc của em. Anh không nên giấu em, chỉ là anh sợ em biết anh không phải là đối tượng xem mắt thì sẽ không để ý đến anh nữa. Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, cũng xin lỗi vì đã tự ý bám theo em đến quán bar, làm em mất mặt trước bạn bè.” Hán Đông Khuê chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều là những lời từ tận đáy lòng.
“Anh đẹp trai lại nhiều tiền, có quyền có thế, tôi đâu có mất mặt. Cùng lắm là bị hiểu lầm dùng quy tắc ngầm với sếp tổng thôi.”
“Không phải, là anh chèn ép, dùng quy tắc ngầm với em.”
Hán Đông Khuê kiên nhẫn nói chuyện phiếm với Bách Lý Giai Ninh để giữ cho cô tỉnh táo, cuối cùng đội nhân viên cứu hộ cũng đến, bọn họ hớt hải lôi dụng cụ ra cạy cửa thang máy.
“Ninh Ninh, họ đến rồi, em cố gắng kiên nhẫn thêm một chút.”
“…”
“Ninh Ninh, em có nghe thấy anh nói không? Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi.” Hán Đông Khuê sợ hãi gào lên.
“…” Không có ai trả lời anh.
Cuối cùng cánh cửa thang máy cũng được mở ra, nhân viên cứu hộ gật đầu ra hiệu an toàn, Hán Đông Khuê ngay lập tức lao vào bế bổng Bách Lý Giai Ninh ra ngoài.
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, tỉnh lại mau. Em không được chết.” Hán Đông Khuê lay lay vai cô, giọng anh đã khàn cả đi vì lo lắng.
“Anh mà còn lay nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.” Bách Lý Giai Ninh hé mắt, thều thào nói không ra hơi.
Hán Đông Khuê ôm cô vào lòng, nút thắt căng thẳng trong lòng như được tháo ra, mừng rỡ như điên nói. “Lúc nãy đột nhiên em im lặng, anh sợ muốn chết.”
“Là do tôi đói quá, buổi trưa ăn có nửa hộp cơm, tối lại tăng ca đến tận 9 rưỡi, chưa bỏ cái gì vào bụng cả…” Bách Lý Giai Ninh thấy tầm mắt mình mờ dần đi, tâm trí đột ngột trở nên mơ hồ, sau đó cánh tay buông thõng xuống. Cô ngất đi trong lòng Hán Đông Khuê, bởi vì đói bụng.
Nhân viên bảo vệ gật đầu cảm ơn đội cứu hộ, sau đó nhanh chóng quay sang Hán Đông Khuê phân trần: “Tổng giám đốc, lúc nãy tôi tranh thủ chạy ra ngoài mua cơm nên không biết có chuông khẩn cấp. Xin lỗi Tổng giám đốc, do tôi lơ là nhiệm vụ, tôi xin nhận mọi trách nhiệm.” Anh ta lo lắng đến mức mặt mũi tái nhợt, cúi gập người 90 độ nhận lỗi.
“Thôi bỏ đi, giờ cô ấy không sao rồi.” Nếu là trước đây Hán Đông Khuê sẽ đuổi việc anh ta ngay lập tức, nhưng sau khi bị Bách Lý Giai Ninh giáo huấn một trận, anh đã rút ra kinh nghiệm sâu sắc. “Nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, anh tự mình viết đơn xin nghỉ việc. Tháng này trừ một nửa lương. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được phép nói với ai.”
Dù sao thì người làm sai vẫn phải chịu trách nhiệm, nếu anh không nghiêm khắc thì cấp dưới sẽ không nể sợ, dẫn đến tình trạng làm việc hời hợt thiếu nghiêm túc. Nếu gặp phải người cứng rắn, nhân viên bảo vệ này ngoài bị đuổi việc hoàn toàn có thể bị khởi kiện, thế nên trừ lương đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Hơn nữa cả anh và Bách Lý Giai Ninh đều đang mệt mỏi, anh không muốn lằng nhằng mất thời gian, liền khoát tay cho anh ta đi. Nhân viên bảo vệ như tù nhân được ban lệnh ân xá, nhanh chóng vâng dạ cảm ơn rồi lập tức quay trở về tiếp tục nhiệm vụ trực đêm.
Lúc này nhân viên cứu hộ đã kiểm tra tất thảy xong xuôi, không có trục trặc gì nữa, Hán Đông Khuê mới bế Bách Lý Giai Ninh vào lại thang máy để đi xuống tầng hầm.
…
Bách Lý Giai Ninh cuối cùng cũng tỉnh dậy, khẽ mở mắt nhìn một lượt xung quanh. Căn phòng gam màu xám này vừa lạ vừa quen, chắc chắn không thể là bệnh viện, bởi vì cô không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, trên tay cũng không cắm một đống dây dợ lằng nhằng giống như trên phim. Cô dụi mắt hồi lâu mới nhận ra, đây chính xác là phòng ngủ của Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh ngồi dậy, xoa xoa bụng nhỏ lép kẹp mấy cái, cảm thấy đói không thể tả.
“Tỉnh rồi à?”
Cửa phòng bỗng mở ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, trên người anh mặc bộ đồ ngủ thể thao Adidas màu xám. Bách Lý Giai Ninh nghĩ thầm, người đàn ông này ngoài màu đen và màu xám ra thì không còn biết đến màu sắc nào nữa hả?
“Hán Đông Khuê?”
“Ừ, anh đây.” Trong tay Hán Đông Khuê là một một nồi cháo bốc hơi nghi ngút. “Đói lắm không?”
Anh đặt cái nồi lên bàn, nhẹ nhàng múc cháo vào bát. “Em ăn một chút cháo đi.”
Bách Lý Giai Ninh ghé mắt nhìn sang, là cháo trứng bắc thảo thịt bằm. “Nặng mùi quá, anh vừa mới mua đấy à?”
“Không phải, anh tự nấu.”
“Đã mất công nấu sao anh không nấu món nào thơm ngon một chút? Tôi không thích ăn món này, khó ngửi lắm.” Bách Lý Giai Ninh ngúng nguẩy lắc đầu phẩy tay, thiếu điều bịt mũi đẩy bát cháo ra xa.
Hán Đông Khuê đen mặt, cô gái nhỏ này vừa mới tỉnh dậy đã lại muốn bắt nạt anh rồi.
“Ngoan, mau ăn đi, trứng bắc thảo mùi hơi nặng chút nhưng ăn rất ngon, lại còn bổ dưỡng nữa chứ. Ngày mai sẽ nấu món khác ngon hơn cho em, được không?”
“Ngày mai?”
“Ừ, nếu em muốn thì ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn, nấu cả đời luôn cũng được. Ngoan, ăn cháo nhé?” Hán Đông Khuê nhẹ giọng dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ.
“Cả đời cái gì chứ…” Nhìn ánh mắt ấm áp tràn đầy sự quan tâm của anh, Bách Lý Giai Ninh bất giác cúi đầu che giấu đi sự lúng túng.
“Muốn anh xúc cho em ăn không?”
“Không cần… Nhưng mà tôi không ăn được hành.”
“Em thật đúng là được chiều sinh hư.” Hán Đông Khuê miệng nói vậy nhưng tay vẫn cầm thìa vớt hết những cọng hành đã được thái nhỏ ra, đến lúc không còn màu xanh của hành nữa mới đưa bát cháo lại cho cô. “Không chịu ăn nữa là anh sẽ xúc cho em đấy.”
Bách Lý Giai Ninh đón lấy bát cháo, vừa ăn vừa lặng lẽ ngắm nhìn Hán Đông Khuê, anh đang ngồi một bên cúi đầu gõ bàn phím laptop. Gương mặt đang tập trung vào công việc thật là đẹp trai, trên người anh toả ra hương gỗ ấm áp, làm cho cô cảm thấy thật bình yên.
Đột nhiên sống mũi cô có chút cay cay, lúc vừa rồi cô bị kẹt ở trong thang máy, anh liên tục nói chuyện với cô để giữ cho cô tỉnh táo, anh an ủi cô đừng sợ, anh nói anh sẽ mãi ở bên cô. Lúc đó tuy vừa mệt vừa đói lại hoảng loạn, nhưng từng lời nói của anh cô đều nhớ rõ như in.
“Sao thế? Cháo không ngon à?” Hán Đông Khuê dừng tay, quan tâm hỏi.
“Ngon lắm, cảm tưởng phải ăn được ba bát.” Bách Lý Giai Ninh khoa trương giơ ba ngón tay lên.
“Ngon thì em ăn thêm đi, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.”
Bách Lý Giai Ninh ăn thêm vài thìa cháo rồi ngẩng đầu lên nhìn Hán Đông Khuê.
“Hán Đông Khuê này…”
“Sao thế?”
“Thật ra tôi lừa anh đấy, tôi ăn được hành.”
Hán Đông Khuê nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên. “Không sao, anh cam tâm tình nguyện để em lừa cả đời.”
“Khoác lác.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi đưa bát cháo đã được cô vét sạch cho anh. “Ăn xong rồi, tôi muốn về nhà.”
“Đêm nay nghỉ lại đây đi, ngoài trời đang mưa, lạnh lắm. Ngày mai anh đưa em đi làm luôn.” Hán Đông Khuê thu dọn bát đĩa, chuẩn bị bước ra ngoài.
Bách Lý Giai Ninh lúc này mới nghe thấy tiếng hạt mưa đập vào mặt cửa kính “lách ta lách tách”.
“Thế lát nữa anh ngủ ở đâu?”
“Em muốn anh ngủ ở đâu? Sofa? Hay là phòng ngủ dành cho khách?” Hán Đông Khuê xoay người lại nhìn cô, ánh mắt có chút mong chờ.
“Tôi không quen ngủ một mình một phòng ở chỗ lạ, anh ngủ sofa đi.”
“Được.”
…
Nhân lúc Hán Đông Khuê dọn dẹp bếp núc rồi rửa bát, Bách Lý Giai Ninh tắm nước nóng thư giãn. Sau khi tắm xong cô mới nhớ ra mình không mang theo đồ mới để thay, lại lỡ tay vứt đồ cũ vào giỏ quần áo bẩn rồi, đành mở tủ quần áo của Hán Đông Khuê chọn đại một cái áo sơ mi màu đen.
Hán Đông Khuê rất cao, tận 1 mét 87, cô mặc áo của anh thành kiểu áo váy rộng thùng thình, nếu không hoạt động mạnh miễn cưỡng sẽ không bị lộ hàng.
Vừa mặc áo xong thì Hán Đông Khuê đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
“Anh vào tắm đi, tôi đi nằm trước đây.” Bách Lý Giai Ninh không mang theo đồ lót để thay, ngại ngùng lấy tay che ngực lại rồi chui vào trong chăn.
“Ừm… Em nghỉ ngơi đi.” Từ lúc đặt chân vào phòng, Hán Đông Khuê chưa từng rời mắt khỏi cô.
Hai má cô do nhiễm hơi nước nóng vẫn còn phiếm hồng, gương mặt mộc xinh đẹp sau khi tẩy trang vô cùng tự nhiên, đôi môi không đánh son mà vẫn đỏ mọng, tóc đen dài cặp lên hững hờ khoe cần cổ trắng muốt. Áo sơ mi của anh dài đến giữa đùi cô, bên dưới là đôi chân thon dài không chút tì vết.
Bách Lý Giai Ninh nằm cuộn tròn trên giường, lúc tối ngất xỉu cả tiếng đồng hồ, bây giờ tạm thời chưa buồn ngủ.
Cô mở điện thoại lướt Weibo, đây là thói quen hàng ngày của cô trước khi đi gặp Chu Công.
20 phút sau, thấy cửa phòng tắm mở “cạch” một tiếng, cô tắt điện thoại vứt sang một bên rồi vội vàng kéo chăn lên cổ, nhắm mắt giả vờ thở đều.
Hán Đông Khuê mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, thấy Bách Lý Giai Ninh đã ngủ liền nhón chân đến gần giường ngủ chỉnh lại bốn góc chăn cho cô, sau đó ôm chăn gối dự phòng ra sofa nằm.
Anh tiện tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ sáng lờ mờ.
Nằm trên giường, Bách Lý Giai Ninh có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của anh, đầu óc cô thanh tỉnh khác thường, nằm mãi mà vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Mùa đông năm nay lạnh nhất trong mấy năm trở lại đây, bên ngoài lại còn đang mưa, Bách Lý Giai Nghi tự nhủ không biết Hán Đông Khuê nằm ở đó có lạnh không? Cô từng có lần phải ngủ trên sofa để nhường giường cho Đồng Tĩnh Nghi say rượu. Sofa vừa cứng vừa chật chội, lần đó cô bị mất ngủ trầm trọng, hai mắt thao láo đến tận sáng. Chân Hán Đông Khuê dài như vậy, khẳng định sẽ phải nằm co ro mới đủ chỗ.
Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng.
“Này, anh ngủ chưa?” Bách Lý Giai Ninh sợ Hán Đông Khuê ngủ say rồi, ngộ nhỡ đánh thức anh dậy nên chỉ dám khe khẽ gọi.
“Chưa, sao thế? Em không khoẻ à?” Hán Đông Khuê nghe tiếng cô gọi, ngay lập tức hất chăn ngồi dậy.
“Đâu có, tôi khoẻ như voi. Tôi chỉ muốn hỏi anh nằm đấy có lạnh không thôi.”
“Lạnh lắm.” Hán Đông Khuê giả vờ rên hừ hừ, giọng nói vô cùng uỷ khuất. “Lại còn chật chội nữa.”
“Có muốn lên giường nằm không?” Bách Lý Giai Ninh rụt rè hỏi.
“Thật?”
“Thật… lên đây nằm đi.”
Bách Lý Giai Ninh ngay lập tức cảm thấy đệm bên cạnh lún xuống, sau lưng có một thân thể to lớn đang sát lại gần cô.
Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phà xuống đỉnh đầu, toàn thân cô bỗng nhiên căng thẳng. Người đàn ông này không thể nằm quay lưng vào cô sao?
“Hán Đông Khuê, giường rộng lắm, anh nằm dịch ra đi. Anh đừng quá đáng nhé, tôi cho anh lên giường là tốt lắm rồi đấy.”
“Nhưng mà anh lạnh lắm…”
Bách Lý Giai Ninh vươn tay sờ vào tay anh, quả thực rất lạnh. Cô thở dài quay người lại, xê dịch thân thể gần đến bên người anh hơn một chút. “Đỡ lạnh hơn chưa?”
“Ninh Ninh, em có thể ôm anh ngủ không?”
“Anh đừng có mà được nước lấn tới.”
“Anh đảm bảo sẽ không làm gì em hết. Anh lạnh thật mà, chỉ muốn ôm em ngủ thôi, tuyệt đối không động tay động chân.” Hán Đông Khuê nằm nghiêng, nhìn đôi mắt sáng ngời của Bách Lý Giai Ninh.
“Thôi được rồi, lại gần đây.”
Hán Đông Khuê rất nghe lời, vô cùng nhanh nhẹn tiến vào sát bên cô.
“Tôi cho phép anh ôm tôi ngủ, nhưng cấm không được động đậy lung tung nghe chưa?”
“Anh cũng muốn ngủ lắm rồi, mai là thứ 6, vẫn phải đi làm mà.” Ánh mắt Hán Đông Khuê loé lên một tia đắc ý, khoé miệng sắp ngoác ra đến tận mang tai.
Ban nãy cô dùng sữa tắm của anh, toàn thân thể đều là mùi hương của anh, anh không nhịn được vươn cánh tay ra ôm trọn lấy Bách Lý Giai Ninh vào trong lòng mình.
Bách Lý Giai Ninh im lặng, bầu không khí dần dần lắng xuống, không ai nói với nhau câu nào nữa.
Hán Đông Khuê có thể cảm nhận được những đường cong hoàn mỹ trên thân thể cô, nơi nào đó bắt đầu cứng lên. Anh chỉ có thể tận lực nghĩ đến chuyện công việc để phân tán bớt sự chú ý của mình.
Bách Lý Giai Ninh hơi cựa quậy, bụng dưới không cẩn thận đυ.ng phải một cây gậy sắt nóng bừng, nhẹ nhàng thở ra trách móc: “Đúng là lời đàn ông nói mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây!”
“Anh có làm gì em đâu?”
“Anh chọc cái đấy vào bụng em.”
Hán Đông Khuê nhất thời nghẹn họng. Bách Lý Giai Ninh cảm giác hơi thở của ai đó càng ngày càng nặng nề, cánh tay của ai đó ôm cô càng ngày càng chặt. Hormone nam tính trên người ai đó toả ra mãnh liệt làm cho cô lại càng không ngủ được, chính mình cảm nhận được giữa hai chân hơi ẩm ướt rồi.
Không ổn, rất không ổn! Cô là một người phụ nữ trưởng thành, sao có thể tránh khỏi việc cũng bắt đầu nổi lên phản ứng sinh lí. Ông trời đang thử thách sự tự chủ của cô đúng không?
Bách Lý Giai Ninh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, bàn tay mềm mại ấm áp vuốt ve yết hầu của Hán Đông Khuê. Anh không nhịn được rùng mình, anh là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể chịu đựng nổi sự tra tấn này.