Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 19

Trong không trung, dường như có thứ gì đó đang khóc lóc run rẩy.

Vẫn còn, vẫn còn người cần sự bảo vệ của tôi! Tôi không thể rời khỏi đây.

Cậu ở trong phòng của tôi, tôi biết cậu là người tốt, tôi tin cậu.

Tôi cũng không muốn làm hại ai cả, nhưng tôi không thể đi được, tiểu thư của tôi… Cô ấy vẫn còn ở đây!

Cô ấy vẫn đang mắc kẹt trong mối thù cũ…

Xin đừng tổn thương cô ấy.

Xin đừng tổn thương cô ấy…

Xin hãy cứu cô ấy.

Bàn tay đang vươn ra của Yến Thời Tuân chợt dừng, rồi từ từ rút về.

“Đúng là tôi đã nhận được lời cậy nhờ của bà.” Giọng cậu trầm thấp và bình thản: “Vậy thì hai bữa cơm này coi như thù lao ứng trước, tôi đã nhận rồi.”

Yến Thời Tuân vừa dứt câu, một cơn gió khẽ thổi từ khoảng không bên cạnh cậu từ phòng bếp ra bên ngoài.

Làn gió cuộn một góc áo sơ mi của cậu lên, nhưng cậu không đưa tay cản gió. Dáng người cậu dong dỏng cao như cây thông xanh cao ngất ngưởng, bình tĩnh vững vàng.

“Anh Yến ơi?” Trương Vô Bệnh chỉ huy mọi người thu xếp cẩn thận cho Liễu Y Y bị thương lần hai, thấy Yến Thời Tuân cứ im lặng đứng ở cửa phòng bếp, bèn lấy làm lạ bước tới.

“Anh Yến đang nhìn gì thế? Chẳng lẽ lại là…” Bỗng dưng Trương Vô Bệnh nghĩ đến một khả năng nào đó, nụ cười vừa chớm nở trên mặt lập tức phai nhạt, chân cũng vội vàng phanh gấp.

“Là, là phòng bếp có vấn đề sao?”

Yến Thời Tuân không trả lời Trương Vô Bệnh ngay.

Cậu rũ mắt đứng im một lúc, sau đó ngước mắt lên.

“Phòng bếp không có vấn đề.”

Trương Vô Bệnh thở phào nhẹ nhõm: “Anh Yến anh nói lẹ coi, anh cứ đứng im ở chỗ này làm em sợ chết…”

“Vấn đề là…” Yến Thời Tuân cười nhếch mép: “Trong phòng bếp không còn nguyên liệu nấu ăn nữa, vậy món ăn mà người ta muốn cho chúng ta ăn là gì?”

Liễu Y Y chọn tới chọn lui lại trúng căn phòng bị lão quản gia và đám quái vật đỏ như máu kia kiểm soát, cuối cùng cô ta bị thương nặng xém chết vì sự kiêu ngạo của mình.

Ban đầu cô ta muốn làm Yến Thời Tuân bẽ mặt nên xếp căn phòng đơn sơ cạnh cầu thang – chính là căn phòng mà bảo mẫu đã sống trăm năm trước. Vừa khéo cho Yến Thời Tuân bất ngờ nhận được sự tin tưởng và thiện cảm của bảo mẫu, khiến bảo mẫu sẵn sàng tiết lộ chuyện cũ về biệt thự và “tiểu thư” với cậu.

Đánh bậy đánh bạ mà trúng mánh, giúp Yến Thời Tuân lần ra manh mối để rời khỏi biệt thự trên núi Quỷ.

Thông tin từ hồn ma bảo mẫu trong phòng bếp ban nãy khiến Yến Thời Tuân hiểu tại sao khi cậu phá nồi thịt người ngày hôm qua, tất cả những bữa ăn sau đó đều bình thường.

… Đó là vì bảo mẫu đã chết từ lâu vẫn còn lang thang trong biệt thự vì chấp niệm, dù trải qua đau khổ và cái chết, bảo mẫu vẫn mang một tấm lòng lo lắng nhọc nhằn của người mẹ. Bà không đành lòng nhìn những thanh niên trạc tuổi con mình ăn trúng thịt người do lão quản gia chuẩn bị, nên bà mới cố tình tạo tiếng ồn trong bếp để thu hút sự thăm dò của Yến Thời Tuân.

Đồng thời, trong căn biệt thự được phân chia địa bàn nghiêm ngặt này, hành động phá hủy nồi thịt người của Yến Thời Tuân có ý nghĩa tượng trưng cho chiến thắng của cậu trước lão quản gia, giúp bảo mẫu nhân cơ hội nắm quyền kiểm soát phòng bếp ở phía bên phải biệt thự.

Sau một trăm năm, bà lại lần nữa đứng trước bếp lò, chuẩn bị bữa ăn cho những người trạc tuổi con mình.

Mặc dù cuộc điều tra bất ngờ của Yến Thời Tuân khiến bảo mẫu không kịp rời khỏi phòng bếp, nhưng trong cơn hoảng loạn, bà chỉ muốn dùng ký ức ngày xưa tạo ảo ảnh mang đến cảm giác dịu dàng ấm áp để Yến Thời Tuân mất cảnh giác, nhân cơ hội rời khỏi phòng bếp.

Yến Thời Tuân buông bỏ kết ấn trong tay là do hiểu ra điều này.

Coi như trả nợ bữa ăn, cậu nhận sự ủy thác từ chấp niệm của bảo mẫu. Và cũng từ ảo giác, Yến Thời Tuân đã xác minh một tin đồn về núi Quỷ.

… Trăm năm trước, quả thực đây là căn biệt thự được xây cho người đẹp ở.

Yến Thời Tuân đã trải qua ảo giác hai lần.

Một lần là trong phòng Bạch Sương đêm qua, người phụ nữ tên Tập Sương kia muốn gϊếŧ cậu bằng ảo giác, nhưng cậu đã nhìn thấy những gì xảy ra trong biệt thự năm xưa, biết được Tập Sương chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, cô đang mòn mỏi đợi chờ người yêu đã lâu không về nhà.

Lần khác là nãy trong phòng bếp, bảo mẫu muốn dùng ảo giác khiến Yến Thời Tuân thả lỏng tinh thần, nhân cơ hội trốn thoát. Nhưng trái lại bà đã bổ sung phần còn thiếu trong ảo giác do Tập Sương tạo ra, giúp Yến Thời Tuân hiểu hết câu chuyện đã trong biệt thự trăm năm trước.

Xét từ cách làm giống nhau là dùng ký ức xưa để gây ảo giác, cũng như thông tin trùng lặp giữa bảo mẫu và người phụ nữ kia, cô tiểu thư buồn rầu uất ức vì ‘cô gia’ không đến trong lời bảo mẫu chính là Tập Sương, còn ‘cô gia’ mà bảo mẫu nhắc đến chính là người yêu của Tập Sương.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress lilianna1503 và s1apihd.com nkl1503.

Tiếng hát hí kịch u sầu, buồn thương mà Tập Sương ‘mượn’ giọng Bạch Sương để hát chắc chắn không phải trình độ mà người bình thường chưa từng luyện tập có thể hát được, ngược lại càng giống một diễn viên hí kịch nổi tiếng hơn.

Và trong ảo giác, Yến Thời Tuân cũng nhìn thấy những bộ đồ hóa trang xinh đẹp, cầu kỳ được cất kỹ trong tủ quần áo của cô.

Kết hợp với những tin đồn về núi Quỷ năm xưa, Yến Thời Tuân ghép từng manh mối với nhau, cuối cùng suy ra sự thật một trăm năm trước.

Trăm năm trước, có gã lái buôn giàu có đã giấu một diễn viên hí kịch nổi tiếng người Quảng Đông vào núi sâu, xây dựng một công trình đồ sộ để đổi lấy nụ cười của người đẹp. Và nữ diễn viên hí kịch nổi tiếng kia cũng yêu tay buôn giàu có tha thiết, cam lòng khóa lại mũ phượng khăn quàng*, quanh quẩn trong biệt thự chờ đợi người yêu.

(*Mũ phượng và khăn quàng là trang phục diễn quan trọng của diễn viên hí kịch, ý nói tiểu thư cam lòng rời xa sân khấu để ở nhà chờ người yêu.)

Nhưng vào đêm xảy ra vụ đánh bom, tay buôn giàu có vốn chạy đến biệt thự để gặp nữ diễn viên hí kịch thì đã lỡ hẹn, không bao giờ xuất hiện ở biệt thự nữa.

Rất có thể hắn đã mất mạng trong vụ nổ trên đường đi. Còn nữ diễn viên buồn khổ dựa vào lan can ngóng về phương xa, người mà cô chờ được không phải người yêu mà là lũ cướp hung ác.

Nữ diễn viên và tất cả mọi người trong biệt thự đều chết thảm, nhưng vì nỗi hận thù không cam lòng tạo thành chấp niệm khiến họ cố thủ tại đây.

Mãi cho đến trăm năm sau, ekip chương trình dự định đến núi Quy, đánh bậy đánh bạ lại vào núi Quỷ – phần mộ của những hồn ma…

Chỉ trong chốc lát, Yến Thời Tuân đã sắp xếp rõ ràng đầu đuôi câu chuyện về Tập Sương và biệt thự.

Cũng vì điều đó, trong lòng Yến Thời Tuân nảy sinh một nghi vấn khác… Rốt cuộc, thứ mà lúc đầu lão quản gia muốn cho ekip chương trình ăn là gì? Lão để ở đâu?

Trương Vô Bệnh bị Yến Thời Tuân kéo qua, ngó căn bếp hoang tàn đổ nát, cậu ta trợn tròn mắt.

“Trời má?”

“Không có đồ ăn, vậy, vậy nếu chúng ta không thể rời khỏi đây sớm, chả cần những thứ kia gϊếŧ thì chúng ta cũng sẽ thành ma đói ư?”

Yến Thời Tuân vỗ cái bốp lên đầu Trương Vô Bệnh, vò rối tóc của tên ngốc này.

Bắt gặp đôi mắt ngấn nước của Trương Vô Bệnh, Yến Thời Tuân thản nhiên cười khẩy: “Tôi có thể cứu cậu sáu năm, đương nhiên cũng có thể cứu cậu lần nữa. Chết đói hả? Mơ đi!”

Đôi mắt Trương Vô Bệnh lập tức bùng lên niềm hy vọng và tin tưởng mạnh mẽ: “Anh Yến ơiiiiiiii!”