Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 20

Việc Yến Thời Tuân đứng mãi ở cửa phòng bếp đã làm mọi người chú ý.

Không biết từ bao giờ, mọi người đã quên rằng Yến Thời Tuân chỉ là một người mới được Trương Vô Bệnh lôi tới cho đủ sĩ số, ngược lại, họ bắt đầu ỷ vào cậu vì Yến Thời Tuân đã liên tục ổn định tình thế nguy cấp.

An Nam Nguyên ngờ vực bước tới: “Anh Yến? Trong bếp có gì hở… Móa!”

Yến Thời Tuân chưa kịp trả lời cậu ta, An Nam Nguyên vừa đến gần thì đã thấy cảnh tượng trống trơn bên trong.

Khán giả ngồi hóng trước màn hình nhỏ của An Nam Nguyên và Yến Thời Tuân cũng hoảng sợ trước căn bếp phủ đầy bụi bặm và mạng nhện khắp nơi, trông cứ như đã lâu không dùng đến.

[Ủa ali? Hai tiếng trước mới ăn sáng, sao tự dưng phòng bếp biến thành thế này vậy???]

[Dòm còn dơ hơn cái nhà kho tui chưa dọn mấy chục năm lun á! Mà cái nồi trong màn hình cũng gỉ chết mọe, mấy cái dụng cụ bếp này sao mà nấu được!]

[Nếu phòng bếp không xài được, vậy bữa sáng mà mấy người Yến Thời Tuân ăn ở đâu ra? An toàn không vậy? Đừng để gặp sự cố như Liễu Y Y nhé, bé sợ muốn khóc luôn, căn biệt thự này bị sao vậy trời!]

[… Thực ra, mấy ông cứ ngồi hóng màn hình nhỏ của An Nam Nguyên rồi vào ngó màn hình của Liễu Y Y, nên mới không thấy dáng vẻ Yến Thời Tuân trong phòng bếp vừa rồi. Hồi nãy tự dưng anh ta khoa tay múa chân về phía phòng bếp, cứ như đang nói chuyện với ai gì mà “Dương gian không phán xét thì m phủ phán xét”… Ờm, ý là những gì tui nghĩ đúng hông? Đau dài không bằng đau ngắn, cho tui một câu trả lời xác đáng đi.]

[Nhưng mà anh Yến đẹp trai thật! Tui không cần biết rốt cuộc trong bếp có gì, dù sao ở nhà tui cũng khóa cửa quấn chăn kín mít rồi, méo sợ, dù có ma quỷ cũng đâu thể bò vào nhà tui qua livestream?]

[Tui muốn nói nhưng lại thôi, ê bình luận bay trên màn hình ơi, ông đừng có mạnh miệng nha. Hôm qua tui còn quả quyết bảo show này có kịch bản, giờ đã bị boss Yến vả sml rồi]

[Vấn đề bây giờ không phải là có ma hay không! Mọi người không thấy trong bếp chẳng có thức ăn à? Sáng nay ai cũng “nếm thử” thứ đồ chơi xui xẻo kia còn gì, hoàn toàn không thể ra ngoài được. Nếu cứ mắc kẹt ở đây mãi thì họ ăn gì? Chẳng phải vừa rồi đạo diễn cũng hết cách đấy ư?]

[Tôi nhận ra tôi cũng không biết bây giờ phải làm sao. Nhưng tôi biết một chuyện... Tin anh Yến là sống sót! Bà chưa nghe anh Yến nói là sẽ không chết đói à? Đi theo anh Yến là ok hết.]

Ánh mắt Yến Thời Tuân liếc qua màn hình nhỏ cài trên vai An Nam Nguyên, cuối cùng mới nhớ đây là một idol có không ít fan hâm mộ, rất nhiều người đang ngồi hóng trước màn hình nhỏ của An Nam Nguyên.

Mặc dù bây giờ Trương Vô Bệnh đã liên hệ với bộ phận nhân viên chương trình đang canh chừng dưới núi, bận đến nỗi không thể nhớ ra quản lý của app livestream. Nhưng nếu nội dung livestream tiêu cực khiến show bị cấm sóng, đến lúc Trương Vô Bệnh kịp nhận ra thì e cậu ta sẽ khóc ầm lên mất thôi.

Thế là Yến Thời Tuân nghiêm mặt, cố gắng khiến mình trông đáng tin hơn rồi nói với màn hình nhỏ của An Nam Nguyên: “Trên núi nhiều bụi, đây là hiện tượng bình thường trong phòng bếp, đừng ngạc nhiên.”

Khán giả đang mong ngóng, cứ tưởng Yến Thời Tuân sẽ tiết lộ gì đó: "..."

[Tui nghi ảnh đang gạt tui, nhưng tui không có bằng chứng.]

[Tự tin lên, đừng nghi ngờ nữa, anh Yến đang trả lời cho có lệ với bà đó. Dù sao ảnh đẹp trai thì ảnh nói gì cũng đúng, anh Yến tuyệt cà là vời!]

[Lý do này còn vô lý hơn show Approaching Science tui từng xem nữa...]

An Nam Nguyên còn muốn đến gần ngó cho kỹ tình hình trong bếp, nhưng bị Yến Thời Tuân túm cổ áo lôi khỏi bếp.

Bên kia, Trương Vô Bệnh đang cố gắng liên lạc với nhân viên ekip chương trình dưới chân núi, nhưng một lần nữa cậu ta chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở “Ngoài khu vực dịch vụ” phát ra từ điện thoại.

Trương Vô Bệnh sốt ruột đến mức miệng lưỡi khô đắng: “Sao không có tín hiệu vậy? Tín hiệu livestream vẫn ngon lành mà, sao gọi điện thoại lại không được?"

Yến Thời Tuân xách theo An Nam Nguyên đi ngang qua Trương Vô Bệnh:

Chương trình tạp kỹ du lịch sắp biến thành show tạp kỹ gặp ma, cậu là đạo diễn mà còn đổ thêm dầu vào lửa tạo bầu không khí đáng sợ, cậu sợ không “được” chặn quyền livestream hay gì?

Yến Thời Tuân im lặng chỉ vào camera màn hình nhỏ trên vai An Nam Nguyên, trừng mắt ra hiệu với Trương Vô Bệnh, để cậu ta chạy đến màn hình nhỏ giải thích: “Tín hiệu trên núi không tốt, đây là hiện tượng bình thường.”

Mưa bình luận: [...]

Thanks, tui tin lời nói dối của cậu rồi á.

Phòng bếp tạm thời bị ekip chương trình khóa lại, không cho phép bất cứ ai tự ý bước vào.

Trương Vô Bệnh giải thích ngắn gọn về tình hình hiện tại cho mọi người một cách uyển chuyển, tổ chức cho mọi người kiểm tra thức ăn trong hành lý của mình, tập trung lại rồi phân phát cho nhau.

Tuy có Yến Thời Tuân ở đây, Trương Vô Bệnh tin chắc ekip chương trình có thể rời khỏi núi Quy, nhưng với tư cách đạo diễn cậu ta nhất định phải có trách nhiệm với mọi người, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Mọi người tìm kiếm trong căn biệt thự lần nữa nhưng không tìm thấy gì, thậm chí một chai nước cũng không có. Nhà dột còn gặp mưa, vì vừa rồi bị thương lần hai nên vết thương của Liễu Y Y trở nên trầm trọng hơn, bắt đầu sốt cao. Bóng đen của “sự thiếu thốn kép cả lương thực lẫn thuốc men” bao trùm toàn bộ biệt thự.

Mặc dù các khách mời vẫn cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình vì ngại máy quay, nhưng sự lo lắng trong mắt họ thì không thể giấu nổi. Đinh Thiến sợ mất vía thậm chí còn trốn sang một bên để lau nước mắt.

Nỗi lo này cũng lây sang những người khác, tràn lan khắp không gian.

Để tránh xảy ra thêm sự cố, mọi người tập trung trong phòng khách, các khách mời thấp thỏm chơi trò chơi, không có tinh thần khuấy động bầu không khí trước màn hình chính của livestream.

Yến Thời Tuân lại đưa mắt nhìn lên lầu bốn.

Kế hoạch khám phá lầu bốn của cậu ban đầu đã buộc phải dừng vì bức tượng Quan m bị đổ và sự cố gặp ma của Đinh Thiến. Bàn thờ Phật không bị lỏng, lầu bốn cũng chẳng có gió, tượng Quan m không thể tự dưng lăn xuống trước mặt cậu, đó là chưa kể cậu còn tận mắt thấy tượng Quan m nhắm mắt.

Có thứ gì đang ngăn cậu khám phá lầu bốn ư?

Coi bộ lầu bốn thực sự đáng để thám hiểm đây.

Nghĩ đến đây, Yến Thời Tuân sải đôi chân dài đi về phía cầu thang, định lên lầu bốn để tìm hiểu rõ ràng. Nhưng ngay khi bước chân cậu vừa đặt lên cầu thang, cửa phòng nhân viên ở lầu một bất ngờ mở ra cái “Rầm”.

“Đạo diễn, không xong rồi!” Sắc mặt nhân viên kia tái mét: "Tất cả đồ ăn mà chúng ta thu thập và tập hợp lại vừa nãy, biến mất hết rồi!"

Mọi người lập tức nóng ruột.

"Cái gì!"

"Sao lại thế!"

“Vậy bữa trưa làm sao giờ? Chúng ta sẽ chết đói ở đây thật ư?”