Lần đầu tiên bước vào biệt thự, Yến Thời Tuân đã kiểm tra phòng bếp.
Lúc đó mặc dù phòng bếp còn bày dụng cụ nấu ăn, giữ nguyên thói quen và phong cách của trăm năm trước nhưng cửa sổ rất sáng sủa, nồi sắt lớn bốc hơi nóng cùng các gia vị, nguyên liệu vẫn đặt trên bếp, mọi thứ mang đậm vết tích của sự sống.
Còn bây giờ, phòng bếp bám đầy mạng nhện và bụi bặm.
Giây phút Yến Thời Tuân mở cửa, bụi trong phòng hòa với mùi ẩm mốc phả vào mặt. Thoáng nhìn qua là có thể thấy tận cuối phòng bếp, không có nguyên liệu nấu ăn hay bất kỳ dấu vết của con người và sự sống nào.
Rõ ràng cách đây không lâu, lão quản gia còn mang bữa sáng cho mọi người từ trong bếp ra, nhưng chỉ sau vài tiếng, phòng bếp đã trở nên hoang tàn, ngay cả chiếc nồi lớn đúc bằng sắt cũng bị rỉ sét ăn mòn, hỏng một nửa nằm trên bếp lò như đã lâu không sử dụng.
Bàn tay chống cửa phòng bếp của Yến Thời Tuân bỗng siết chặt. Từ trong phòng bếp, cậu cảm nhận được một cảm xúc khác hẳn với lão quản gia hay người phụ nữ. Không giống cảm xúc oán hận, ác độc của những “thứ kia” trong biệt thự, hơi thở còn vương lại trong bếp càng thiên về nỗi trăn trở, ân hận của một người mẹ nhìn đứa trẻ mà mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn với sự dịu dàng và yêu thương. Lo cô thiếu ăn thiếu mặc, không thể tự chăm sóc cho mình, sợ cô sẽ bị bắt nạt… Thậm chí, dù đối mặt với sự tấn công của kẻ xấu, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, vẫn không màng đến an nguy của bản thân mà lao tới chẳng chút do dự, vươn hai tay ra chắn trước mặt cô, cố gắng bảo vệ cô.
Giống như gà mái bảo vệ gà con vậy, chẳng màng trước mặt mình là diều hâu hung ác.
Có một giây tâm trí Yến Thời Tuân rơi vào hoảng hốt. Ánh sáng từ sau lưng cậu rọi vào phòng bếp mờ tối, khuấy động lớp bụi và vén màn chuyện cũ. Dường như cậu nhìn thấy bảo mẫu lớn tuổi đang khéo léo xử lý nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, nét mặt vui mừng chuẩn bị bữa ăn cho “cô gia*” và tiểu thư của mình, miệng lẩm bẩm “cô gia” tới là tiểu thư vui.
(*Cách người hầu gọi chồng của tiểu thư ngày xưa.)
Có vẻ bà xem cô tiểu thư mà mình chăm sóc từ nhỏ còn quan trọng hơn bản thân bà. Thậm chí chẳng tiếc mạng sống để bảo vệ cô. Nhưng cơm canh nguội rồi nóng, đèn vụt tắt mấy lần, bảo mẫu đang chống đầu ngồi trong bếp choàng tỉnh dậy sau giấc ngủ nông, vậy mà chờ mãi vẫn không thấy “cô gia” đến.
Trên bầu trời đêm có tiếng ồn từ máy bay bay theo hình xoắn ốc, xa xa trong thành là ánh lửa bùng lên chiếu sáng nửa bầu trời, tiếng kêu thảm thiết hô hoán vang đến tận ngọn núi ngoài thành khiến lòng người hoảng sợ.
Giữa những tiếc nổ đinh tai nhức óc, một đám cướp đang chạy trốn vội vàng xuyên qua khu rừng đêm. Và ánh sáng từ ngôi biệt thự trong rừng đã thu hút sự chú ý của đám người vừa đói vừa mệt này. Đôi mắt chúng lóe lên ánh sáng hung ác như sói, lao nhanh về phía biệt thự, gϊếŧ sạch những người làm vườn và bảo vệ bước tới ngăn cản mình rồi xông vào biệt thự.
Bảo mẫu nghe tiếng hốt hoảng đứng dậy từ trong bếp, chạy ra ngoài để tìm tiểu thư của mình…
… So với gió bấc, mặt trời càng khiến người sống mất cảnh giác hơn.
Thấy lông mày Yến Thời Tuân bắt đầu giãn ra, người nào đó trong bếp cho rằng kế hoạch của mình đã thành công, định thở phào một hơi.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress lilianna1503 và s1apihd.com nkl1503.
Nhưng tất cả hình ảnh trong ảo giác đột ngột dừng lại.
Hai bàn tay thon dài của Yến Thời Tuân nhanh chóng kết ấn trước mặt, lao thẳng vào phía phòng bếp. Cậu hơi cúi thấp đầu, không thể thấy rõ biểu cảm bị che khuất dưới mái tóc rối bời.
Huyền binh đấu pháp, trận liệt cương thường*.
(*Một câu trong “Mao Sơn thuật chí”, là một đạo thuật thần bí trong truyền thuyết Trung Quốc, dùng phù chú đuổi quỷ hàng ma.)
Ngũ Hành Lưỡng Nghi* không ngừng lan ra từ pháp ấn, vòng đi vòng lại, tạo ra sức mạnh khổng lồ có thể ngăn chặn mọi tà ác.
(*Lưỡng Nghi là hai cực “ m và Dương”, Ngũ Hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.)
Phù văn mà Yến Thời Tuân đọc thầm hóa thành những ký tự màu vàng bay lơ lửng trong không khí, nhanh chóng kết hình trong pháp ấn rồi bất ngờ hóa thành một trận pháp khổng lồ dũng mãnh lao về phía trước, từ trước mặt Yến Thời Tuân vọt vào sâu trong phòng bếp, khí thế như lưới trời l*иg lộng, không thể trốn thoát.
Thứ gì đó muốn lợi dụng vài giây Yến Thời Tuân lơ đễnh để nhào tới, nó hét lên chói tai rồi chạy như điên về phía trước, mặc kệ cơn đau dữ dội do vết bỏng mà phù văn gây ra, cố hết sức rời khỏi phòng bếp.
Yến Thời Tuân từ từ ngước đôi mắt đen đầy lạnh lùng, nhìn vào góc phòng bếp.
“Tôi biết tấm lòng của bà. Nhưng m Dương cách trở, dù là bà hay tiểu thư của bà… Đều đã bị lãng quên từ trăm năm trước rồi. Cố chấp ở lại thế giới của người sống sẽ chỉ thêm ưu sầu thôi.”
Giọng cậu bình tĩnh, không hề e sợ như thứ kia mong đợi.
Nhưng khác với thế tấn công hung hãn và quyết liệt của ấn pháp trong tay Yến Thời Tuân, những lời cậu nói không hề mang ý công kích, mà càng giống như đang chậm rãi khuyên nhủ kẻ đáng thương mắc kẹt trong mớ bòng bong, không muốn nhìn rõ sự thật từ góc độ của một người ngoài cuộc điềm tĩnh và khôn ngoan.
“Dù hận thù, dù không buông được thì sao? Rời đi còn tốt hơn.”
Tiếng hét phát ra từ phòng bếp trống không không thể tác động đến Yến Thời Tuân, cậu chỉ nói: “Sự phẫn nộ của bà không chỉ trói chân kẻ thù mà còn trói chân chính bà, từ đó mịt mù lang thang trong núi Quỷ, không biết lối ra.”
“Nếu bà chọn buông bỏ quá khứ và muốn chào đón một cuộc sống mới thì không cần lo lắng… Nhân quả báo ứng, luân hồi xác đáng. Tôi đảm bảo với bà, hậu quả xấu mà mọi người gây ra, Dương gian không phán xét thì có m phủ phán. Kẻ gϊếŧ người phải chịu mọi đau khổ.”
Những ngón tay linh hoạt đang kết ấn của Yến Thời Tuân bỗng nới lỏng, trận pháp tiêu tan trong không khí.
Cậu nhẹ nhàng giơ tay ra trước, bàn tay thon dài làm động tác mời, như thể đang chờ ai đó nắm lấy tay mình.
“Bà muốn rời khỏi đây không?”
Không.
Không!