Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 17

Với nhiều người trong làng giải trí, đãi ngộ của ekip chương trình tượng trưng cho địa vị trong giới, nếu đổi phòng giữa chừng sẽ khiến nghệ sĩ và fan hâm mộ bất mãn.

Nhưng vào lúc này, khi Yến Thời Tuân yêu cầu tất cả khách mời bên phải đổi sang phòng bên trái thì ai nấy hành động rất nhanh, không hề có một câu bất mãn hay thắc mắc nào. Đến cả mưa bình luận trong livestream cũng sốt ruột thúc giục khách mời lẹ cái chân lên, còn các nhóm fan lại càng không phản đối.

Cứ như nhóm khách mời lề mề thêm nữa thì tính mạng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm vậy. Chẳng qua việc chuyển phòng khá đơn giản.

Có tổng cộng bốn phòng bên phải lầu hai và lầu ba, hiện tại nam diễn viên ở lầu hai bị sốc tâm lý đã được tiêm thuốc an thần, ngủ trong căn phòng dọn dẹp làm phòng cấp cứu tạm thời ở lầu một, Liễu Y Y bị thương nặng ở lầu ba cũng nằm trong phòng cấp cứu.

Đinh Thiến sợ mất vía vì bóng ma trong gương, Yến Thời Tuân vừa dứt câu thì cô chẳng thèm dọn đồ mà chạy tót vào phòng Bạch Sương, khách mời nữ duy nhất ngoài cô.

Còn vị khách ở lầu hai thì không vui lắm, thấy khó chịu khi một người mới chưa vào showbiz đã dám chỉ tay năm ngón với mình. Nhưng cũng may anh ta đã thấy kết cục của nam diễn viên không nghe lời Yến Thời Tuân sáng nay, thế là nhanh chóng ngoan ngoãn mang theo hành lý chuyển sang dãy bên trái lầu hai, ở chung phòng với một khách mời khác.

Và khi đổi phòng xong hết, trái tim treo cao của các nhân viên mới trở lại vị trí cũ*. Vừa rồi cả bọn lo lắng đang chuyển giữa chừng, lão quản gia sẽ nhảy ra từ xó xỉnh nào đó để ngăn cản, may mắn mọi chuyện đều suôn sẻ.

(*Trái tim treo cao là hình ảnh ẩn dụ cho sự lo lắng, căng thẳng. Nguyên câu này có thể hiểu là ‘Tâm trạng căng thẳng của các nhân viên mới bình tĩnh trở lại’.)

Mà Yến Thời Tuân thì thấy mọi chuyện quá thuận lợi.

Theo suy luận của cậu, căn phòng màu đỏ bên phải thuộc quyền kiểm soát của lão quản gia và lũ quái vật trong biệt thự, nên đối với chúng, những người sống trong phòng bên phải chính là “vật sở hữu” của chúng. Bây giờ mọi người trong phòng bên phải chuyển sang bên trái, tức là đối lập với lão quản gia, rất có thể thuộc quyền khống chế của ma nữ, với lão quản gia thì đây rõ ràng là thua thiệt.

Vậy tại sao từ đầu đến cuối, lão quản gia không hề xuất hiện?

“Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy lão quản gia là lúc nào?” Yến Thời Tuân trầm giọng hỏi.

Mọi người ngập ngừng một lúc, bắt đầu nhớ lại.

“Lúc ăn sáng?”

“Tôi cũng thế, vì ông ta vào phòng bếp nên tôi ngồi ở phòng khách, chẳng dám vào bếp. Cơ mà chưa từng thấy ông ta đi ra.”

“Đúng vậy, từ sau bữa sáng là không thấy ổng đâu nữa.”

Mọi người lần lượt báo cáo thời gian, gom hết manh mối thì mới biết từ sau bữa sáng lão quản gia không còn xuất hiện trước mặt ai nữa.

Cả bọn nhìn nhau bối rối, thấy sự nghi ngờ và hoảng sợ trong mắt nhau.

Con gián không phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là mình vừa thấy nó thì nó biến mất tiêu. Và lúc này mình không biết nó đang trốn dưới gối, hay là bám sau lưng mình nữa.

Yến Thời Tuân dựa vào lan can mạ vàng, ngó xuống phòng khách từ lầu ba.

Cậu không tin lão quản gia sẽ ở lì trong phòng bếp.

Chiều hôm qua, lão cứ mon men theo cậu suốt một đường và theo dõi sát sao từng hành động của cậu. Tối đến, lão còn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn chằm chằm vườn hoa lẫn kho củi.

Một kẻ muốn kiểm soát mọi thứ như vậy, không đời nào mặc kệ mọi người muốn làm gì thì làm trong căn biệt thự mà lão coi như địa bàn của mình được. Thế nhưng giờ đây lão lại mất bóng.

Trừ khi… lão đã bị chuyện quan trọng nào đó cuốn chân, khiến lão không rảnh quan tâm đến mọi người.

Bỗng dưng Yến Thời Tuân nói: “Ai đang trông coi phòng cấp cứu ở lầu một?”

Các nhân viên ngó nhau rồi ngập ngừng lên tiếng: “Nghe có người hô hoán, chúng tôi tưởng lại có người bị thương nên vội kéo nhân viên cấp cứu và hòm sơ cứu lên, bây giờ tất cả nhân viên trông coi phòng cấp cứu đều đang ở đây…”

Nói đoạn, nhân viên công tác đột nhiên im bặt.

Bọn họ đã nhận ra mục đích trong câu hỏi của Yến Thời Tuân, lập tức hốt hoảng nhào lên lan can, vươn cổ dòm xuống để xem tình hình trong phòng cấp cứu. Nhưng với cấu trúc hình chữ U, mọi người đứng ở bên trái lầu ba không thể nhìn thấy phòng cấp cứu cũng ở bên trái lầu một.

“Không thể nào! Phòng cấp cứu lầu một chỉ có hai người Liễu Y Y… Liễu Y Y!”

Nhân viên công tác thót tim, hớt hải chạy xuống cầu thang. Nhưng Yến Thời Tuân phản ứng nhanh hơn họ rất nhiều.

Nhân viên vừa chạy, Yến Thời Tuân đã chống một tay lên lan can, cánh tay rắn chắc cùng những đường cong đẹp mắt lập tức căng lên, dồn sức nhảy qua lan can, lao từ lầu ba xuống lầu một.

Giữa tiếng xuýt xoa của mọi người, Yến Thời Tuân vững vàng đáp xuống tấm thảm trong phòng khách ở lầu một, cơ thể hơi ngồi xổm xuống để giảm bớt lực, sau đó đứng dậy chạy đến phòng cấp cứu.

Căn phòng lẽ ra phải đóng kín, giờ đã mở toang.

Qua khe cửa, có thể nhìn thấy nam diễn viên vẫn đang ngủ mê man trên giường, nhưng chiếc giường nơi Liễu Y Y nằm thì trống không, chỉ có tấm chăn màu trắng nửa vắt trên giường, nửa buông dưới sàn.

Trông cứ như cảnh tượng Liễu Y Y giãy dụa leo xuống giường lúc sáng.

Bước qua tấm bình phong và chiếc bình trang trí khổng lồ trong phòng khách, Yến Thời Tuân lại gần thì thấy Liễu Y Y không mất tích mà đang nằm dưới sàn, đầu và vai kẹt giữa cửa nên cửa mới không đóng được.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress lilianna1503 và s1apihd.com nkl1503.

Cậu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện gì, bấy giờ mới ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Y Y, vươn tay đẩy cánh cửa đang kẹp cô ta, quan sát tình hình trong phòng rồi cúi xuống xem tình trạng của Liễu Y Y.

Liễu Y Y vẫn đang hôn mê do bị thương nặng, không có phản ứng và khả năng tự chủ. Từ tư thế và nếp nhăn quần áo, chắc hẳn cô ta bị ai đó xốc nách túm lấy hai cánh tay, kéo mạnh từ trên giường ra cửa.

Người kéo cô ta không hề màng đến tính mạng của cô mà chỉ muốn lôi người đi. Dưới sức kéo mạnh bạo, vết thương đã được băng bó kỹ của cô ta lại toét ra, máu nhuộm cả mảng lớn trên quần áo và sàn nhà.

Nếu không phải Yến Thời Tuân nhận ra có gì đó sai sai và lao đến phòng cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất, con đường ngắn nhất, rất có thể Liễu Y Y đã bị đưa đi không một dấu vết.

Khi đến gần hơn, Yến Thời Tuân cảm giác Liễu Y Y hơi không ổn… Mùi máu tươi từ vết thương hở miệng của cô ta là mùi thối. Nó không giống mùi máu tanh của người bình thường, mùi trên người Liễu Y Y giống mùi hôi thối của máu tích trữ nhiều năm hơn. Y chang cái mùi trong chai rượu vang mà Yến Thời Tuân tìm thấy trong phòng cô ta.

Như vậy, phải chăng máu mà Liễu Y Y uống vẫn còn tác dụng, đang tiến hành nghi thức “trao đổi” trong cơ thể cô ta sao? Còn kẻ nhân lúc mọi người vắng mặt đưa Liễu Y Y đi, chính là con quái vật khiến Liễu Y Y bị thương nặng bằng lưỡi rìu.

“Thầy Yến! Đây, đây!”

Nhân viên cấp cứu chạy xuống cầu thang đằng kia còn chưa kịp thở thì thấy Liễu Y Y bê bết máu nằm trên sàn, lo lắng cuống cuồng.

Vết thương của Liễu Y Y nằm ở phần lưng dưới, mặc dù sáng nay Yến Thời Tuân đã sơ cứu kịp thời để ổn định vết thương, nhưng sơ sẩy một chút sẽ tổn thương thận và cột sống, chưa kể nếu vết thương bị nhiễm trùng, trong tình huống thiếu thốn vật dụng cấp cứu như bây giờ rất có thể cô ta sẽ chết vì kiệt sức.

Nhân viên cấp cứu luýnh quýnh sốt ruột, nhìn Yến Thời Tuân bằng ánh mắt đầy hy vọng, mong cậu tạo ra kỳ tích lần nữa.

Yến Thời Tuân không để ý đến nhân viên cấp cứu mà đứng thẳng dậy sải bước vào phòng, cầm chiếc khăn tắm được gấp gọn bên cạnh lên rồi bung cái “vù” giữa không trung.

“Người đến cách tờ giấy dày, quỷ đến cách ngọn núi nặng. Nghìn ác không phá được, vạn tà chẳng phá nổi.” Giọng Yến Thời Tuân mang theo tiết tấu đặc biệt, vừa trầm giọng niệm chú thật nhanh, vừa đặt những ngón tay mảnh khảnh lên khăn tắm, dùng tay thay bút, dùng khăn làm bùa, nhanh chóng vẽ một lá bùa.

Chiếc khăn từ từ bay xuống, đáp lên eo Liễu Y Y.

Không biết có phải nhân viên cấp cứu gặp ảo giác hay không, vì trong thấp thoáng cô đã thấy chiếc khăn tắm bình thường lóe lên ánh vàng chói lóa, mang theo uy thế trấn núi đuổi ma khiến mọi người không khỏi kính nể.

“Vết thương cô ta nứt rồi, việc băng bó tiếp theo giao cho cô.” Yến Thời Tuân cất tiếng gọi nhân viên cấp cứu đang sững người, thản nhiên lướt qua cô rồi đến phòng bếp.

“Nhớ đắp cái khăn tắm đó trên người cô ta, đừng gỡ xuống.”

Nhân viên cấp cứu sửng sốt mấy giây mới tìm được đầu lưỡi của mình: “Vâng, vâng thưa thầy Yến.”

Khán giả trước ống kính màn hình nhỏ của Yến Thời Tuân cũng choáng trước diễn biến bất ngờ này, tim đập bình bịch. Sau khi thấy Yến Thời Tuân bình tĩnh hóa giải nguy cơ, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

[Tốt quá, may mà có anh Tuân ở đây. Tự dưng tui thấy mình sắp yêu anh Tuân cmnr, làm sao bây giờ? Có ảnh bảo kê là khác bọt liền.]

[Êeee! Tôi từng thấy chiêu mà Yến Thời Tuân vừa làm rồi nha! Tôi có đứa bạn là đạo sĩ, ổng từng vẽ như vậy trước mặt tôi cơ, nhưng là bùa giấy vàng chu sa. Ổng nói đó là bùa đuổi ma. Không lẽ trong biệt thự này có ma thật á?!]

[Giờ bà mới tin à? Từ tối qua tui đã tin vì Yến Thời Tuân rồi.]

[Đạo sĩ á? Yến Thời Tuân cũng đạo sĩ hở? Quào, nhưng tui thấy ảnh bảnh trai hơn là sao ta!?]

Bạn khán giả nói từng nhìn thấy lá bùa tương tự, không kịp thấy cuộc tranh luận mới do bình luận của mình gây ra. Cậu ta vội vàng đăng xuất rồi đi tìm người bạn đạo sĩ của mình để xác nhận.

Mà bên này, khi các nhân viên đang làm việc rối rít chạy từ lầu ba xuống thì Yến Thời Tuân đã vào phòng bếp. Tuy nhiên khi cậu mở cửa, trong phòng bếp chỉ có một khoảng không trống rỗng.

Đừng nói lão quản gia mà nhóm khách mời bảo rằng luôn trốn trong bếp, mà trên tủ bếp cũng trống không.

Không hề thấy bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào, cứ như đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi vậy!