Lửa Dục

Chương 2: Sống lại

“Cảnh sát Nhϊếp, xin lỗi, là tôi làm liên lụy tới anh.”

“Đây là trách nhiệm của tôi, không thể trách cô.”

“Tôi không nên kéo anh vào.”

“Là tôi tự mình chọn, không liên quan đến cô. Trần Diễm? Trần Diễm cô cố gắng lên, đồng nghiệp của tôi đang trên đường tới, sẽ có người cứu chúng ta ngay. Đừng có ngủ, nói chuyện, tôi nói chuyện với cô.”

“Cảnh sát Nhϊếp, anh có ghét phụ nữ không?”

“Không có.”

“Vậy có người phụ nữ nào theo đuổi anh chưa?”

“Có.”

“Người anh ấn tượng nhất là người thứ mấy?”

“Lâm Dĩ Kỳ!” Lâm Diệc Hành quát lớn bên tai cô, cánh tay cũng bị níu chặt lại, Lâm Dĩ Kỳ ngẩng đầu đã đối diện đôi mắt sâu thẩm của Lâm Tri Thâm.

“Lâm tiểu thư đừng kích động quá.” Phương Vi và Lâm Tri Thâm một trái một phải nâng người xém nữa té xuống giường, vịn vai cô để cô ngồi sát đầu giường: “Bác sĩ nói phải từ từ khôi phục, e, nằm trên giường quá lâu nên hành động bất tiện.”

Cơ thể đúng là không nghe theo mình, Lâm Dĩ Kỳ chỉ có thể yên tĩnh ngồi xuống, nắm thật chặt điện thoại.

Lâm Diệc Hành cười nhạo: “Lâm đại tiểu thư đúng thật là si tình mà, lúc trước đóng cửa không tiếp còn chưa đủ, giờ lại suy nghĩ đến người khác như vậy.”

Lâm Tri Thâm kéo chăn, thò tay lấy điện thoại của Phương Vi, Lâm Dĩ Kỳ lại siết chặt không thả.

Lúc cô đưa di động ôm trước ngực thì theo góc độ của bọn họ vốn dĩ không thấy rõ cô đang làm cái gì nhưng phản ứng của cô đúng là có dữ dội quá mức.

Lâm Diệc Hành đương nhiên cũng có nghi ngờ như vậy: “Thấy cái gì rồi, kích động thành như vậy?”

Không muốn giải thích, cũng không có cách nào giải thích, Lâm Dĩ Kỳ vốn dĩ gai mắt cái vẻ chất vấn cao cao tại thương này của anh, lúc này cô lại càng không quan tâm tới anh mà nhìn thẳng đầu về phía bên kia.

Im lặng một lát, Lâm Tri THâm lấy điện thoại của mình ra gọi một cuộc điện thoại, nghe được hắn gọi người nọ là “Trương cục” Lâm Dĩ Kỳ vội vàng nghiêm túc nghe.

Đó là cấp trên của Nhϊếp Khâm, lúc trước cô ầm ĩ đuổi theo Nhϊếp Khâm, cuối cùng Lâm Tri Thâm tự mình báo tình hình cho vị phó cụ trưởng kia nên đã khiến Nhϊếp Khâm càng thêm chán ghét cô.

Cúp điện thoại, Lâm Tri Thâm yên lặng nhìn bóng lưng của cô, thật lâu mới nói: “Nhϊếp Khâm xảy ra tai nạn xe, vẫn còn đang điều trị ở bệnh viện.”

Thấy cô không có phản ứng gì, hắn hỏi: “Em biết?” Ánh mắt rất nhanh nhìn trên điện thoại di động của cô: “Ngay cả điện thoại của đồng nghiệp anh ta cũng nhớ kỹ, thật sự si tình mà.”

“Em mệt rồi.” Không quan tâm đến sự trêu chọc trong giọng nói của hắn, Lâm Dĩ Kỳ dần nhắm mắt lại nói âm câm, cố hết sức nói: “Muốn ngủ một lát.”

Cả phòng bệnh chìm trong sự yên tĩnh, cô không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quan tâm bọn họ có rời khỏi hay không.

Trước mắt là khung cảnh tối đen nhưng lại có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh qua lại. Tai nạn xe hai năm trước, trước khi cô tỉnh lại sau tai nạn, từng chút từng chút ký ức, từng người sống sờ sờ hai năm qua…

Đưa tay sờ lên cần cổ, đồ vật lành lạnh băng băng vẫn còn. Vẫn trước cô bị văng ra ngoài xe, cũng không biết rơi vỡ thành hình dạng gì rồi, sợi dây chuyện mà Trần Diễm cho cô vẫn còn nguyên vẹn không bị gì ở cổ.

Chẳng lẽ những sự kỳ lạ giữa cô và Trần Diễm là để cô sống một cuộc đời khác rồi làm cho cô sống trở lại một lần nữa?

Lại đưa điện thoại đến trước ngực thì màn hình đã đen đi, cô quay đầu nhìn về phía Phương Vi.

Phương Vi dùng vân tay mở khóa, Lâm Dĩ Kỳ thoát ra giao diện tin tức vừa rồi, đầu ngón tay chạm vào thanh tìm kiếm nhưng đột nhiên không biết nhập cái gì, nghĩ xong thì đơn giản xóa bỏ bản ghi tìm kiếm vừa rồi.

Vấn đề của cô, không ai có thể giải đáp được.

Phía trên trình duyệt là tấm kính, sững sờ nhìn một lát, cô dần dần đưa tay vào, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là một khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Nhìn gần 23 năm, rõ ràng mỗi chi tiết cô đều nhớ rất rõ nhưng cô càng nhìn lại càng không biết người trong màn hình là người nào.

Hơn 23 năm qua, mỗi lần soi gương, cô đều nhìn thấy là khuôn mặt khác hoàn toàn với khuôn mặt hiện tại của cô.

“Sẹo có thể giải phẫu xóa.” Tiếng của Lâm Tri Thâm từ bên giường vang đến, nhìn ngón tay dừng ở trên trán mình, Lâm Dĩ Kỳ mới hiểu được hắn đang nói cái gì.

Trên trái bên phải của cô có một vết sẹo dài ba bốn cm, là do mảnh kính thủy tinh đâm lúc đâm vào cửa sổ xe của hai năm trước để lại. Lúc ấy làm phẫu thuật cạo sạch đầu, hôm nay mặc dù dài ra một chút tóc nhưng nhìn qua thì vô cùng xấu xí, cộng thêm vết sẹo này thì càng xấu rồi.

Cô đã từng là một người rất thích cái đẹp.

Lâm Tri Thâm lẳng lặng nhìn cô: “Không có làm giải phẫu đầu.” Cho nên đầu hắn cũng không có vết sẹo đặc biệt đáng sợ.

Vẻ bề ngoài đối với cô hiện tại quan trọng như vậy?

Đôi mắt nhìn qua hai anh em đang ngồi cạnh nhau, Lâm Dĩ Kỳ không hiểu hai người họ. Giống như là rất quan tâm cô, giống như là đang làm một người anh tốt vậy.

Điện thoại Lâm Tri Thâm vang lên, nghe hắn kêu một tiếng ông nội, lúc này Lâm Dĩ Kỳ mới nhớ ra thì ra cô còn có những người thân khác.

Tiếc là, đời này không ai xem cô là người thân, mặc dù nhặt được về cái mạng trong chỗ chết, cũng không đáng để trưởng bối của cái nhà này đến liếc mắt.

Thấy Lâm Tri Thâm đi ra ngoài nói điện thoại, Lâm Diệc Hành quay đầu nói với Phương Vi: “Tôi muốn tâm sự với em ấy.”

Phương Vi hiểu rõ nên vội vàng cầm điện thoại rời khỏi.

Lúc này, Lâm Dĩ Kỳ cho rằng Lâm Diệc Hành muốn bóp chết cô. Nhưng cô cũng biết, anh sẽ không, cho dù là muốn cũng không dám trực tiếp như vậy.

Lâm Diệc Hành đứng dậy, đi đến bên giường nhìn cô: “Trong lúc em hôn mê nghe thấy lời chúng tôi nói?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc dường như có chút căng thẳng của anh, Lâm Dĩ Kỳ nhếch miệng cười: “Anh nói chính là câu nào?”

“Em nghe được câu nào?”

Nhìn thấy anh nắm chặt đầu ngón tay, vẻ mặt Lâm Dĩ Kỳ đầy mỉa mai: “Vấn đề này anh hai không nên hỏi ta, anh cũng biết lời em nói với anh đều là thật giả khó phân biệt mà. Nếu muốn đáp án thì anh nên hỏi bác sĩ.”

Hôn mê hai năm, Lâm Dĩ Kỳ đúng là hoàn toàn không nghe được gì nhưng lúc Trần Diễm xuất hiện trong phòng bệnh này thì đã từng tận mắt nhìn thấy, cũng chính tai nghe được anh và hung thủ nói chuyện.

Ai là người muốn gϊếŧ cô, trong lòng cô đều rõ ràng hơn ai hết. Chỉ cần người kia còn sống, lúc nào cô cũng có thể chết một lần nữa.

“Anh hai, đính hôn của em vẫn chưa hủy bỏ phải không? Xuất viện, em muốn kết hôn.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Tri Thâm một tay nắm chặt cửa một tay cầm điện thoại, cả người đứng sững ở cửa ra vào.

Sau đó Lâm Diệc Hành sững sờ lại cười xùy ra tiếng: “Tên cảnh sát Nhϊếp kia còn chưa biết sống chết, cũng đừng có nhận người ta nhanh như vậy chứ?”

“Người không chết, cứu về rồi.” Lâm Tri Thâm bước từng bước đến gần, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào nét mặt của cô, thấy cô nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt của hắn lạnh hơn: “Tôi thay em hủy hôn.”

Lâm Dĩ Kỳ nhìn thẳng hắn: “Chúng ta đính hôn.”

“Vậy thì thế nào? Em cho rằng với dáng vẻ hiện tại của mình, Tiêu Tự Tân còn muốn theo đuổi em à?”