Cây Bình An bên cạnh cửa sổ đã nở hoa, những cụm nhỏ được tô điểm trong những chiếc lá xanh, phải nói là nhìn rất đẹp. Hơn nữa còn có hương thơm thoang thoảng thấm vào ruột gan.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện sột soạt vang đến bên tai, có người đi ra ngoài, cũng có người đi vào. Tất cả đều tập trung ở phòng bệnh, nghiêm túc nghiên cứu ca bệnh hiếm gặp này.
Lâm Dĩ Kỳ biết rõ, những ngày tiếp theo cô nhất định sẽ xuất hiện nhiều lần trong mấy trang báo tin tức các loại. Hôn mê hai năm lẻ ba tháng còn có thể tỉnh lại, hơn nữa không phải từ trạng thái thực vật chuyển sang trạng thái dần có ý thức mà là cả đại não khôi phục hoàn toàn bình thường lại. Tình huống đặc biệt như vậy, chỉ sợ là hai chữ “Kỳ tích” cũng chưa đủ để khái quát hết.
Phương Vi ngồi ở giường bệnh của người nhà bệnh nhân nghe các bác sĩ trao đổi, nở nụ cười hoa, hỏi Lâm Dĩ Kỳ: “Lâm tổng, cô còn nhớ tôi không?”
Tất nhiên là nhớ chứ. Cô ấy là thư ký của Lâm Tri Thâm, lúc trước Lâm Dĩ Kỳ còn nhìn trúng sơ yếu lí lịch của cô ấy nên mới nói Lâm Tri Thâm chọn vào công ty.
Lâm Dĩ Kỳ giật giật môi nhưng không phát ra tiếng nào. Lâu rồi không nói chuyện, cổ họng vừa khô vừa đầu giống như hoàn toàn không bị khống chế.
Nếu cô nhớ không nhầm thì những ngày hôn mê này, Phương Vi thường đến thăm cô, cô còn nhìn thấy hình ảnh Lâm Tri Thâm và Phương Vi đồng thời canh giữ ở trước giường bệnh. Chỉ là ký ức như vậy, chân thật đến mức khiến người khác run cả da đầu.
Khó khăn nâng một cánh tay lên, Lâm Dĩ Kỳ chỉ chỉ vào điện thoại của Phương Vi ở trên bàn. Phương Vi cười nói: “Cô yên tâm, tôi đã gọi điện cho Lâm tổng rồi, ngài ấy đang trên đường tới. Tôi cũng nhắn qua cho Tiểu Lâm tổng rồi, nghe cô tỉnh ngài ấy rất kích động nói tôi chăm sóc tốt cho cô, ngài ấy rất nhanh sẽ tới.”
Lâm Dĩ Kỹ đương nhiên không phải muốn những chuyện này, cô chỉ là muốn biết rõ những kí ức dài đằng đẵng mà rõ ràng kia, cuối cùng là lúc cô hôn mê hình thành ở trong mơ hay là cô thật sự trải qua?
Có mấy bác sĩ lại đây xem xét tình huống bệnh nhân. Lâm Dĩ Kỳ phối hợp làm kiểm tra, các bác sĩ mừng rỡ, thậm chí có hai người kích động đến mức ôm nhau, hô to “Kỳ tích của y học”.
Phương Vi lo lắng mà hỏi thăm bác sĩ tình huống rõ ràng, chờ sau khi mọi người rời đi mới vui vẻ mà cầm lấy điện thoại: “Tôi muốn tranh thủ thời gian nói với Lâm tổng, ngài ấy chắc chắn sẽ vui mừng đến hỏng mất.”
Nghe thấy cô không sao, Lâm Tri Thâm sẽ vui à? Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông nhìn cô trước tai nạn xe, ánh mắt tức giận đến cực điểm, căm thù đến tận xương tủy, Lâm Dĩ Kỳ không khỏi cười tự giễu.
Với tính tình của người đàn ông đó, cho dù không hy vọng cô chết thì chắc chắn cũng sẽ không muốn cô dễ dàng như vậy, nỗi hận của hắn đối với cô, sao có thể lấy cái chết đơn giản mà có thể hóa giải chứ?
Còn có Lâm Diệc Hành, cô tỉnh lại, anh thật sự kích động sao? Cô là người anh hận nhất trên đời này, cho dù là kích động thì cũng chỉ sợ là nghĩ mãi không ra vì sao cô còn có thể tỉnh lại thôi.
Phương Vi nói chuyện điện thoại xong muốn bỏ di động lại chỗ cũ, Lâm Dĩ Kỳ lại vươn tay về phía cô ấy, Phương Vi hỏi: “Lâm tổng còn muốn gọi điện cho ai?”
Gọi cho ai? Lâm Dĩ Kỳ chợt có hơi nghi ngờ, những chuyện trong ký ức thật sự đã xảy ra sao?
Phương Vi nhanh chóng phản ứng, rất nhanh đi tìm vệ sĩ cho mượn giấy và bút: “Cô muốn làm gì có thể viết ra.”
Cầm chắc bút dưới sự giúp đỡ của cô ấy, Lâm Dĩ Kỳ nhìn tờ giấy trước mắt, do dự viết xuống hai chữ.
Tay sử dụng không qua nhiều lực, chữ viết rất xấu. Nhưng Phương Vi có thể hiểu: “Nhϊếp Khâm? Đây là…bạn của cô?”
Phương Vi không biết Nhϊếp Khâm, Lâm Dĩ Kỳ càng không biết phải miêu tả thế nào suy nghĩ trong lòng cô, dừng một chút, cô lại viết thêm một chuỗi con số trên giấy.
Đó là điện thoại của Nhϊếp Thâm, cô thấy rất quen thuộc. Nếu như gọi qua mà không có thì có phải nói rõ mọi thứ cũng chỉ là giấc mơ không?
“Cụp” Cửa phòng bỗng chốc bị đẩy ra, tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở mạnh vang đến, Lâm Dĩ Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy mặt của Lâm Diệc Hành.
Rõ ràng hai anh em giống nhau như đúc nhưng cô lại có thể nhận ra ai là Lâm Diệc Hành, ai là Lâm Tri Thâm.
“Lâm… Lâm tổng?” Phương Vi đã trở thành thư ký nhiều năm của Lâm Tri Thâm nên phần lớn thời gian lúc ông chủ nghiêm túc cô ấy sẽ không nhận nhầm nhưng khi Lâm Diệc Hành đùa giỡn, đúng là cô ấy cần phải phân biệt thật cẩn thận từng người.
Tiếng thở dốc hộc hộc vẫn quanh quẩn ở phòng bệnh, nghe thấy Lâm Diệc Hành dần đến gần, nhìn thấy cái trán mồ hôi của anh nhưng Lâm Dĩ Kỳ lại không hề có chút suy nghĩ gì.
“Tỉnh?” Âm câm, dường như còn có một chút run thể hiện sự vội vàng lúc anh xông vào.
Lâm Dĩ Kỳ bình tĩnh nhìn anh, nghĩ thầm, phản ứng lúc này của anh ta, cuối cùng là có mấy phần giả mấy phần thật đây? Là đang diễn cho Phương Vi xem hay là cho cô xem?
“Lâm tổng, Lâm… Lâm tiểu thư bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ là anh yên tâm, bác sĩ nói tình huống của cô ấy là một kỳ tích, hiện tại ý thức của cô ấy cũng đã tiếp cận trạng thái bình thương rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì sau khi khôi phục chắc chắn sẽ không tàn tật.”
“Bác sĩ còn nói gì không?”
Âm thanh trầm thấp vang vào từ ngoài cửa, thấy ông chủ nhà mình cũng đã đến, Phương Vi tranh thủ thời gian nghênh đón: “Nói những cái mà tôi báo với ngài ở trong điện thoại, Lâm tiểu thư không có nguy hiểm đến tính mạng cũng không có khả năng sẽ để lại di chứng nên hai người có thể yên tâm.”
Nhìn thấy Lâm Tri Thâm, Lâm Diệc Hành lùi về sau nửa bước mà không nói gì.
Lâm Tri Thâm thở có chút nặng nề, cần cổ có một lớp mồ hôi mịn nhưng không hề biểu hiện cái gì, ánh mắt thâm trầm nhìn mặt Lâm Dĩ Kỳ mà không nói một câu.
Nghĩ đến ánh mắt của hắn nhìn cô lúc gặp chuyện không may trước đó, Lâm Dĩ Kỳ cười cười với hắn: “Anh cả.”
Bờ môi nhúc nhích, âm thanh trong cổ họng có hơi yếu ót, khàn khàn và khô khốc.
Nhìn ra sự tự giễu và kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt cô, Lâm Tri Thâm cũng cười: “Cuối cùng cũng tỉnh.”
Tỉnh là nói rằng sổ sách vẫn chưa tính toán rõ ràng giữa bọn họ có thể tiếp tục được ròi. Thấy hắn liếc mắt Lâm Diệc Hành, Lâm Dĩ Kỳ vẫn cười nhẹ với hắn như cũ.
Trên đời này người hận cô có quá nhiều, người muốn cô chết cũng không ít, hai năm trước chết không thành, hiện tay không biết có thể sống mấy năm nữa.
Nhìn bầu không khí ấm áp giữa hai người, Lâm Diệc Hành không chút biểu tình mà dời mắt rồi chợt giật mình, cầm lên tờ giấy trên giường: “Nhϊếp Khâm?”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Tri Thâm cũng nhìn qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm chuỗi con số trên tờ giấy kia.
“Em hôn mê lâu như vậy, nạn lớn không chết mà vừa tỉnh dậy đã nhớ tới tên nhóc cảnh sát kia?” Đầu ngón tay hơi siết chặt, tờ giấy trắng trên sketchpad bị Lâm Diệc Hành vò nát: “Lâm Dĩ Kỳ, em thực sự cho nhà họ Lâm chúng ta thể diện mà!”
Lâm Dĩ Kỳ không nghe thấy, quay đầu nhìn Phương Vi: “Điện thoại.”
Xem hiểu khẩu hình miệng của cô, Phương Vi chỉ có thể dùng ánh mắt xin chỉ thị của Lâm Tri Thâm.
Lâm Tri Thâm không nói một lời mà nhìn về phía Lâm Dĩ Kỳ, cô cũng nhìn thẳng lại hắn. Im lặng thật lâu, hắn mới cầm lấy tờ giấy ghi chép trong tay Lâm Diệc Hành đưa cho Phương Vi.
Phương Vi dựa vào dãy số mà bấm, Lâm Dĩ Kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm, lại chỉ nhận một câu “Không bắt máy”
Là do Nhϊếp Khâm không mang điện thoại hoặc là không để ý mở chế độ im lặng, hơn nữa… hình ảnh lúc xe lao xuống vách núi hiện ra trước mắt, Lâm Dĩ Kỳ chợt ngồi dậy: “Gọi tiếp.”
Hai người kia, có phải còn bị giữ ở trên vách đá không?
Nhϊếp Khâm bị thường cho dù là rừng trúc kia có giữ được xe không rớt xuống hay không thì anh ta có thể bị mất máu mà chết không? Cơ thể Trần Diễm vốn dĩ rất yếu lại bị đυ.ng gãy xương sườn, có thể chịu được giày vò như vậy không?
Ba người trong phòng bệnh đều bị hành động của cô làm cho ngạc nhiên, Phương Vi không ngờ tới cô thể thể tự ngồi xuống, vui vẻ không ngậm được mồm, Lâm Tri Thâm và Lâm Diệc Hành lại nhìn chầm chầm dáng vẻ lo lắng của cô, vẻ mặt xanh mét.
“Đưa tôi.” Lâm Dĩ Kỳ khàn giọng, cánh tay run rẩy cầm điện thoại rồi gọi lại, vẫn là không có người bắt máy.
Có lẽ, là cô suy nghĩ nhiều rồi? Những chuyện đó chỉ là một giấc mơ của cô, vốn dĩ không có thể là sự thật.
Nhìn trình duyệt trên màn hình, Lâm Dĩ Kỳ ngẩn người, nhanh chóng gõ tám chữ “Ngọn nguồn tai nạn xe ở rừng trúc”, hiện ra rất nhiều nội dung làm cô xem đến hoa mắt, lập tức thay đổi tìm kiếm thanh “Ngọn nguồn tên buôn người đánh lén cảnh sát”. Sau đó, một tin tức đập vào mắt làm cô giật mình.
“”Ngọn nguồn vụ án tên buôn người đánh lén cảnh sát, tên côn đồ đã khiến một người chết một người bị thương.”
Thời gian tuyên bố tin tức là mười phút trước, nói cách khác... Đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thật? Trần Diễm chết rồi hay là Nhϊếp Khâm đã chết?
Lâm Dĩ Kỳ không dám tin mở vào địa điểm, nhìn xem miêu tả kỹ càng phía trên, nhìn thấy ảnh chụp xe treo ở vách núi, cả người phát lạnh.
Vì vậy, hai năm cô hôn mê, cô đã thật sự lấy thân phận của một người khác và trải qua mọi thứ khó tưởng tượng?
Hiện tại Trần Diễm chết rồi nên cô đã trở về? Vậy lúc trước làm sao cô có thể đi vào bên trong cơ thể kia? Trần Diễm thật sự đã chết hai năm trước, còn… cô cúi đầu nhìn xem cơ thể quen thuộc này mà chợt cảm giác càng thêm rùng mình.
Cơ thể nằm ở bệnh viện trong hai năm qua, là Trần Diễm sao? Nếu như vậy, vì sao cô ấy vẫn luôn không tỉnh lại? Vì cái gì Lâm Dĩ Kỳ có thể trở về?
----
----
Cảm ơn các bạn đã xem đến cuối văn. Thật sự rất biết ơn, dẫu rằng đôi khi cũng có chút trục trặc và vấn đề tồn tại nhưng hi vọng các bạn sẽ góp ý tích cực để mình có thể ngày càng hoàn thiện và mang lại nhiều truyện hay để cho các bạn đọc nhé. Lâu lâu nếu nhận được sự tương tác lớn đối với truyện, mình sẽ không chần chừ mà bão chương hay để chương miễn phí đâu, nên các bạn cũng đừng ngại mà vote truyện hay cmt truyện nha. Mỗi cmt của bạn sẽ là một động lực to lớn đối với mình lắm luôn á.
Những truyện mình ɭàm đều ɭà những truyện mình đã đọc. Mọi người có thể ghé xεm những bộ này nếu thấy giống gu mình nhé.
-Muôn Màu Muôn Vẽ (Np)
-Thu Phục (Np)
-Kinh Sở Kinh (Np)
-Kẻ Thay Thế (Np)
-Sự Quyến Rũ Trời Sinh (Np)
- Phá Ngọc Làm Niềm Vui (Np)
-Những Ác Ma (Np)
-Bạn Tình Cấp Tốc (Np)
-Nợ Tình Trả Bằng Mạng (1ѵѕ1)
-Chân Thành Có Đổi Lấy Chân Tình (1ѵѕ1)
-Dã Mã (Đαm mỹ)
Ngoài ra đây là page của mình, nếu bạn có hứng thú thì vào xem nhé.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100070893229329&mibextid=ZbWKwL