Đến lúc Lâm Dĩ Kỳ xuất viện, chồng sắp cưới của cô cũng chưa từng đến thăm cô.
Đính hôn vốn dĩ cũng là vì lợi ích cá nhân, trước khi gặp chuyện không may họ cũng không có nhiệt tình gì. Cô nằm bệnh viện hơn hai năm, chỉ sợ là nhà họ Tiêu đã hủy bỏ hôn ước từ lâu rồi, chỉ là ngại danh dự và danh tiếng không tốt nên mới chưa nói.
Hôm nay biết cô tỉnh, nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ lo lắng tình trạng cơ thể của cô và việc đấu đá trong nhà họ Lâm. Cho dù không thể bỏ hết mặt mũi chủ động hủy hôn thì có lẽ cũng sẽ nghĩ cách kéo dài ngăn cản chuyện này.
Đương nhiên, từ ngày đó thì Lâm Diệc Hành cũng không đến nữa, ngoại trừ bác sĩ và vệ sĩ chăm sóc và bảo vệ cô thì mỗi ngày Lâm Dĩ Kỳ chỉ nhìn thấy Lâm Tri Thâm và Phương Vi.
Lâm Tri Thâm mua cho cô một cái điện thoại mới, vẫn dùng sim cũ, những số điện thoại lúc trước vẫn còn- sau khi cô gặp chuyện không may thì điện thoại ở trong tay hắn, dù sao ở trong đó cũng có bí mật không được tiết lộ ra ánh sáng giữa bọn họ.
Tiện tay mở trang web nào cũng là tin tức của cô, một người sống thực vật có thể sống lại một cách thần kì mà không để lại bất kì di chứng nào, các chuyên gia đang phân tích và nghiên cứu, quần chúng ăn dưa cũng đang thảo luận ở đây. Chỉ là có ít người nói rằng chủ đề này chính là “Tai họa giữ lại nghìn năm”. Tai nạn xe hai năm trước đã có rất nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi. Hiện tại cô rõ ràng đã tỉnh lại, bạn “chính nghĩa” trên mạng cũng bắt đầu mắng ông trời không mở to mắt.
“Lâm tổng cô đừng quan tâm những người miệng còn hôi sữa sủa bậy, mấy người đó đều là không hài lòng với sự thật nên mới làm anh hùng bàn phím trên mạng,”
“Cũng không tính là sủa bậy, con gái của kẻ thứ ba mà, đáng đời.” Lâm Dĩ Kỳ nhún nhún vai, nhìn xe dần dần chạy vào bên trong hoa viên.
Cửa lớn biệt thự mở ra, Phương Vi lái xe vào, bảo vệ tới mở cửa thay Lâm Dĩ Kỳ.
Vừa xuống xe đã có thể nghe được tiếng cười của trai lẫn gái, Lâm Dĩ Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay có người đàn ông đang ở bên cạnh bể bơi nhìn quanh: “Đến rồi à.”
Biết rõ là cô xuất việc “Mời khách từ phương xa đến dùng cơm.”, người có thể nhiều nên Lâm Dĩ Kỳ cũng lười quan tâm đến việc có bao nhiêu người mà chỉ lầm lũi nghe theo đi đến cầu thang.
Ngoại trừ nam nữ trẻ tuổi trong bể bơi, cũng có không ít người ngồi ghế sa lon trong phòng khách bên ngoài, giả trẻ lớn bé nói chuyện rất rôm rả, nhìn thấy cô thì chợt yên lặng.
Cô biết rõ bọn họ đang nhìn gì. Mặc dù không có mở não để lại miệng vết thương quá lớn nhưng cô lại làm giải hai ba lần giải loại bỏ trong đầu nên vết thương sưng tấy, tóc không che được vết dài dài ngắn không giống nhau. Cô không trang điểm, quần áo cũng mặc tùy tiện, tất nhiên rất khó nhìn so với lúc trước, so với trai gái trang điểm lộng lẫy ở đây thật sự không hợp nhau.
Lâm Tri Thâm đi ra từ phòng khách nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng sững sờ. Hắn đã dặn dò Phương Vi đưa cô đi xử lí tốt, đương nhiên không phải là do Phương Vi làm việc không xong mà là do cô vốn dĩ không quan tâm những chuyện đó mà còn cố ý cắt đầu đinh.
“Cuối cùng chị cũng về rồi.”
Một cô gái nhỏ cỡ mười bảy mười tám tuổi đi theo phía sau hắn đi ra, mỉm cười nhảy về phía Lâm Dĩ Kỳ, Lâm Tri Thâm kéo cô ấy lại: “Cơ thể em ấy vẫn chưa khỏi hẳn, em không ôm được.”
Đó là đứa con nhỏ nhất nhà chú ba, cũng là người có ý tốt duy nhất với cô trong cái nhà này. Lâm Dĩ Kỳ cười cười với cô ấy: “Niệm An vẫn nhớ chị sao?”
“Đương nhiên rồi, em còn đi bệnh viện thăm chị, âm thầm nói rất nhiều lời với chị.” Lâm Niệm An nghe lời mà dừng hành động, chỉ dám thò tay dắt cô: “Chị còn đau không?”
“Không đau.” Sau khi chào hỏi lễ phép với các trưởng bối ngồi trên ghế sa lon xong thì Lâm Dĩ Kỳ cất bước đi vào biệt thự.
Lâm Nham và Lâm Quang Hi, Lâm Quang đang ở phòng trà nói chuyện phiếm, Lâm Dĩ Kỳ ngoan ngoãn đi qua: “Ông nội, chú hai, chú ba.”
Ba người nhìn cùng lúc về phía cô, Lâm Quang Hi mỉm cười, Lâm Quang Khải không nói gì, Lâm Nham vẫn là diễn với mọi người mà gật gật đầu với cô: “Về rồi à? Dặn dò nhà bếp chuẩn bị dùng cơm.”
Lâm Dĩ Kỳ vốn dĩ cũng không thân với bọn họ nên cũng không có tiếng nói chung nên đi đến thì định rời khỏi, ai ngờ Lâm Nham lại lên tiếng: “Bùi tiểu thư cũng tới, nang nói chuyện kết hôn với anh hai của cháu, cháu có rảnh thì tâm sự với cháu ấy, về sau đều là người một nhà.”
Lâm Diệc Hành muốn kết hôn? Trước đây cô thật sự chưa từng nghe qua. Chỉ là giờ phút này, Lâm Dĩ Kỳ cũng không có bất kỳ gợn sóng nào trong lòng mình.
Cả trai lẫn gái phía bên ngoài vẫn còn đang ầm ĩ, đương nhiên cô Bùi không ở trong đó, Lâm Dĩ Kỳ vừa trở lại phòng khách đã thấy Lâm Diệc Hành đang cười nói với một người phụ nữ trẻ tuổi mà đi xuống lầu.
Một người tài trí hơn người, một người xinh đẹp khắp nơi, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
“Lâm tiểu thư.” Người phụ nữ ưu nhã hào phóng nói với cô trước: “Xin chào, tôi là Bùi Lập Tuyết, chúc mừng cô xuất viện.”
“Chào cô.” Lâm Dĩ Kỳ cười cười: “Cô ngồi trước đi, tôi đi rửa tay.”
Cô nói xong thì bình tĩnh đi qua bên cạnh hai người, toàn bộ quá trình không nhìn Lâm Diệc Hành một cái, đợi lúc cô rửa tay đi ra mới phát hiện Lâm Tri Thâm đang đứng ở trên lầu nhìn cô, nghĩ ra thì có lẽ là hắn đã đứng ở đó từ lâu rồi.
Tất cả mọi người đi vào nhà hàng, gần hai mươi người tạo thành một bàn lớn. Với tư cách là nhân vật chính mời khách từ phương xa đến dùng cơm, Lâm Dĩ Kỳ được sắp xếp ngồi bên cạnh Lâm Nham, mà đối diện với cô vừa hay lại là Lâm Diệc Hành và Bùi Lập Tuyết, Lâm Tri Thâm ở bên trái Bùi Lập Tuyết.
Nói xong lời khách sáo, Lâm Dĩ Kỳ vùi đầu dùng bữa. Đã rất lâu rồi cô chưa ăn bữa ăn thịnh soạn như vậy. Đồ ăn ngoan trước mắt, cũng mặc kệ người khác nói gì, cho đến lúc chú hai ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay cô, cô mới ngẩng đầu lên: “Sao vậy ạ?”
Chú hai cười nói: “Mọi người đang nói chuyện kết hôn của anh hai cháu với Bùi tiểu thư, cháu có ý kiến gì không?”
“Cháu có thể có ý kiến gì? Bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, khi nào đến lượt yêu quái như cháu đây phản đối chứ?” Lâm Dĩ Kỳ nuốt miếng thịt bò, nâng chén với Lâm Diệc Hành: “Anh hai, chị hai, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Mấy trưởng bối cười vang: “Còn chưa vào cửa mà đã gọi người ta là chị hai rồi hả?”
Không phải là mọi người nói cho tôi biết sao? Lâm Dĩ Kỳ bĩu môi, cô tiếp tục ăn đồ ăn mình chưa ăn hết, kết quả vừa mới ăn phần đã bị chặn: “Vậy hôn lễ của cháu với Tiêu Tự Tân có phải cũng phải nhanh tiến hành không?”
Lâm Dĩ Kỳ vẫn chưa trả lời thì Lâm Tri Thâm đã nói trước: “Hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tiêu đi.”
Nhà hàng chợt yên tĩnh, tất cả mọi người không hiểu nhìn về phía Lâm Tri Thâm, hắn lại vẻ mặt như thường: “Nhà họ tiêu rõ ràng muốn hủy bỏ, đã như vậy thì cần gì một bên tình nguyện? Để cho người ngoài biết thì còn nghĩa là người nhà họ Lâm chúng ta không rõ được nên vội vàng treo cao cuộc hôn nhân này.”
“Anh cả, nhà họ Tiêu không có nghĩ như vậy, ngày hôm hôm ta còn cùng với Tiêu Tự Hinh…” Lâm Diệc Hành còn chưa nói hết đã bị thím ba bên cạnh nhéo mạnh, thấy thím ba nháy mặt liên tục với anh, anh chỉ có thể lược qua một đoạn chính giữa: “Nhà họ Tiêu không muốn hủy bỏ hôn ước, bọn họ nói chỉ cần chúng ta chuẩn bị tốt thì hôn lễ có thể cử hành bất cứ lúc nào.”
Lâm Dĩ Kỳ yên lặng nhìn xem hành động của mấy người đối diện, không nhịn được cười. Thím ba của cô có tâm tư tỉ mỉ như vậy, sợ rằng Lâm Diệc Hành nói tới tình nhân cũng sẽ chọc cho vợ sắp cưới không vui, chỉ là cô Bùi kia rõ ràng không phải là kiểu người bay giấm chua như vậy.
Hai anh em không hợp ý kiến, trao đổi tiếp lúc ăn cơm cũng không tốt, một đám người chuyển hướng chủ đề sang trời nam biển bắc, cơm nước xong xuôi đều tự tản ra, mấy người lớn thì ngồi uống trà, nhỏ thì xuống dưới lâu đánh bài.
Mấy em trai em gái họ thì tụ lại đánh bi-a, Lâm Tri Thâm uống rượu vang một mình, Lâm Diệc Hành ngồi xuống bên cạnh hắn, có lẽ còn muốn tranh luận chuyện hôn ước với nhà họ Tiêu.
Tâm tư của Lâm Dĩ Kỳ đang đặt ở chuyện khác nên không có tâm trạng vui đùa.
Cầm điện thoại trong khi chờ trả lời, một tin nhắn quen thuộc nhắn qua. Đó là thông báo số dư ngân hàng còn lại, ngay lúc vừa rồi có thêm hai nghìn vạn vào tài khoản của cô.
Ít thì một hai ngàn, nhiều thì 4000~5000 đến vào ngày cuối cùng mỗi tháng. Cô hôn mê hai năm qua cũng không ngoại lệ.
“Lâm tiểu thư.” Bùi Lập Tuyết ngồi trên ghế sa lon trước tủ rượu vẫy tay với cô: “Đến uống rượu chung nào.”
Lâm Dĩ Kỳ thu hồi điện thoại đi qua, cười nói: “Chị hai.”
“Đừng đừng đừng gọi sớm như vậy.” Bùi Lập Tuyết liên tục khoát tay: “Tôi cũng chưa chắc là chị hai của cô, nói không chừng cô phải gọi tôi là chị cả đấy.”
Lâm Dĩ Kỳ sững sờ, vô thức nhìn về phía hai người đàn ông, vẻ mặt Lâm Diệc Hành đầy nụ cười nhưng Lâm Tri Thâm cũng bị lời này của cô ấy làm cho ngạc nhiên, không hiểu mà nhìn qua.
Bùi Lập Tuyết đành thở dài: “Làm một người với tư cách là công cụ hòa thân, nhiệm vụ của tôi chính là quan hệ thông gia với nhà họ Lâm, về phần gả cho người nào, tôi có thể tự do lựa chọn, tôi cảm thấy anh cả cô khá vừa ý tôi.”
Thấy Lâm Tri Thâm đen mặt, Lâm Dĩ Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười: “Tại sao chứ?”
“Tôi và cô có sở thích giống nhau.” Bùi Lập Tuyết không hề che giấu, dáng vẻ đương nhiên: “Không thích đàn ông bẩn, chỉ thích trai tân.”
Phía trước đột nhiên bay đến một ánh mắt lạnh thấu xương, Lâm Dĩ Kỳ ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt lạnh thấu của Lâm Tri Thâm. Một tiếng xùy nhẹ vang vội bên tai, không cần quay đầu cũng biết là Lâm Diệc Hành đang cười nhạo cô.
Lúc trước chuyện cô bao dưỡng đàn ông ở nhà họ Lâm đã làm xôn xáo, hai người tự xưng là anh trai thanh cao cao cũng dạy dỗ cô không ít.
Một tiếng “loảng xoảng” ly rượu đỏ trống rỗng được đặt lên bàn, Lâm Tri Thâm cũng không quay đầu mà đi lên lầu: “Tôi không phải.”
Hai người đang ngây người trên ghế sa lon mới phản ứng ra, hắn đang nói chính sở thích của Bùi Lập Tuyết, hắn không phù hợp với yêu cầu của cô ấy.
Lâm Dĩ Kỳ cúi đầu uống một hớp rượu, vờ như không nghe thấy hắn nói cái gì.
Cô đương nhiên biết hắn không phải. Lần đầu tiên của hắn, còn có vô số lần sau, tất cả đều cho cô, em ruột của hắn.