Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 45

Một người cũng không để sót!

Giây tiếp theo, yêu lực bàng bạc nổi lên như vũ bảo trong nháy mắt, biểu cảm Hạ Nhiêu lạnh lùng như đeo mặt nạ, không biết từ khi nào giữa năm ngón tay đã xuất hiện một cây quạt xương.

Dáng đứng của cô mang theo vẻ quyến rũ mị hoặc của mèo yêu, phảng phất như không có chút đề phòng nào, nhưng sâu trong cặp mắt màu lam kia đã nổi lên sát ý dày đặc.

Khí thế và độ dày yêu lực so sánh với lúc đánh nhau cùng hamster nhỏ, đúng là giống như con nít chơi đồ hàng.

Lúc này, thanh niên đứng ở đằng trước bỗng nhiên quát lớn, “Khóa!!!”

Vừa dứt lời, hàng chục sợi xích vàng tấn công tứ phía, làm cho muốn tránh cũng không thể tránh, thậm chí xung quanh sợi xích còn xuất hiện hồ quang điện.

“Ầm ầm ầm ——”

Lúc này, Khanh Thương đang dẫn Tiểu A Lương đi tìm mèo bỗng nhận ra cái gì, đồng tử hơi co lại, đột nhiên quay đầu theo phương hướng nào đó, thần sắc ngưng trọng.

【 Hạ Nhiêu… 】

“A, trời vừa có sấm sét đúng không ạ?”

“Hình như vậy, có thể đêm nay trời sẽ mưa.”

“Nhóc con mau về với bố con đi, không chừng một tí nữa trời sẽ mưa đấy.”

Người qua đường xung quanh rất nhiệt tình nhắc nhở bọn họ, thậm chí còn có người đưa cho bọn họ ô, Tiểu A Lương thẹn thùng cười cười, sau đó thật lễ phép uyển chuyển từ chối, cô nói trong cặp nhỏ của mình có ô.

Tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Thương, kéo kéo góc áo anh, hỏi: “Bố ơi, bố sao vậy?”

“... Không có gì.”

Khanh Thương yên lặng một lúc rồi mới lắc đầu, cười với con gái một chút. Anh biết Hạ Nhiêu kiên cường đến mức nào, chắc cô vẫn ổn.

Tiểu A Lương “Vâng” một tiếng, tiếp tục vừa tìm vừa gọi, nhưng lại không gọi được mèo đen, ngược lại gọi được gần như toàn bộ mèo hoang xung quanh trấn nhỏ.

Khanh Thương yên lặng lùi ra ngoài hai mươi mét, chỉ dám đứng xa xa nhìn chằm chằm. Đi cùng trẻ con không phải việc khó, nhưng đi cùng một đứa trẻ có số hấp dẫn mèo thì anh không thiết sống nữa.

Mèo béo màu quất meo meo làm nũng, ưỡn ẹo đầy quyến rũ, cọ cẳng chân Tiểu A Lương, còn liều mạng cọ cái đầu bụ bẫm vào lòng bàn tay cô.

Tất cả con mèo lớn đều vây lại đây, đủ các kiểu làm nũng liếʍ láp tỏ vẻ đáng yêu đều đủ cả, Tiểu A Lương sờ sờ bé này, cào cào bé kia, hai tay không lo kịp.

Nhưng vẫn không nhìn thấy nhân vật chính ——

“Hoa Lê, Đại Quất, các em có nhìn thấy Meo Meo không, là bé màu đen ấy, lớn như này, to to tròn tròn như này.”

Tiểu A Lương ngồi xổm trên mặt đất, vừa nói vừa nghiêm túc khoa tay múa chân, nhóm mèo lớn châu đầu ghé tai meo meo vài tiếng, hôm nay chúng nó chưa từng gặp qua.

“Meoooo...”

Tiếng mèo kêu này rất thấp, xem ra là không thấy, nghĩ như vậy, Tiểu A Lương lập tức gục đầu xuống.

Khanh Thương đứng ở nơi xa hơi thất thần, tuy Hạ Nhiêu là đại yêu lợi hại như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì, nhưng sau khi đi cùng Tiểu A Lương vài bước, Anh cứ cảm giác nơi này hơi không thoải mái, hamster nhỏ bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của chính mình, sau đó dậm chân thật mạnh.

Ầm ầm!

—— Một con chuột đồng đang ngủ trên mặt đất giật mình tỉnh dậy.

Vì thế vài phút sau...

“A, ông Thủ Điền!”

Tiểu A Lương liếc mắt một cái đã thấy được một nam nhân bụ bẫm, bụng tròn, răng cửa dài, trên cằm còn có một nhúm ria mép.

“Cháu... Cháu họ.”

Khi nói loại xưng hô này, chuột đồng tinh cười đến mức còn xấu hơn cả khóc. Khanh Thương tùy ý gật đầu, sau đó nói với con gái: “Bố đột nhiên nhớ bố có chút việc, con đi theo ông Thủ Điền tìm mèo nhỏ được không?”

“Vâng ạ.”

“Tìm, tìm mèo?!!”

Chuột đồng tinh khó tin kêu lên, hai bố con đồng thời nhìn về phía hắn, một người lạnh lùng cười, một người cười ngốc, đồng thời nói: “Không thể à?”

“Không thể sao?”

“... Có, có thể, có thể có thể.”

Chuột đồng tinh sờ sờ chóp mũi đã đầy mồ hôi lạnh, cười gượng nói.

Lần trước không để chuột đồng tinh trông giùm con gái anh là vì Khanh Thương bảo hắn hỗ trợ nghiên cứu địa hình. Tuy tu vi của con chuột đồng này không cao, nhưng kỹ năng chạy trốn của hắn siêu tuyệt vời, anh còn nhìn hắn lớn lên, nên Khanh Thương cũng yên tâm khi giao Tiểu A Lương cho hắn, người đàn ông cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại là chín giờ rưỡi. Vì thế anh nói: “Phải về nahf trước mười một giờ.”

“Được ~”

Giải thích xong, Khanh Thương nhanh chân đuổi theo hướng vụ nổ của yêu lực, chỉ mấy hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt Tiểu A Lương.

Anh nghĩ, 【 Mình chỉ đang xem đám thầy trừ yêu đó có thực lực như thế nào thôi, lỡ mà có gặp được còn biết đường mà chuẩn bị. 】

【 Con mèo lớn kia rất lợi hại, mình nhìn một cái rồi chạy.】

【 Đúng! Dù sao... Chắc chắn không phải là đi xem Hạ Nhiêu thế nào. 】

Tác giả có lời muốn nói: Bố Hamster chuẩn bị đưa Tiểu A lương đi chạy trốn ngay lập tức.

Hành trình theo đuổi vợ của mèo ngạo kiều sắp mở màn~