Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 44

Bọn họ tìm đến đây vì những tin tức kia.

Khanh Thương rũ mắt, uống một ngụm cháo đậu phộng, hoặc là chính xác ra là ăn một ngụm đậu phộng. Mỗi lần nhà bọn họ nấu cháo đậu phộng, đều là Tiểu A Lương uống cháo, ông bố ngốc ăn đậu phộng.

Anh uống một hớp lớn, quai hàm phình phình, nhai răng rắc, sắc mặt nghiêm túc suy tư. Tuy không biết vì sao trong thời gian này Hạ Nhiêu không xuất hiện, nhưng hiện tại có thầy trừ yêu xuất hiện, thật ra còn phiền phức hơn.

Ăn đậu phộng rồi, sau khi Khanh Thương yên lặng mất một lúc, bỗng nhiên anh nói: “Tiểu A Lương, bố tìm được công việc mới rồi, mấy ngày nữa chúng ta phải chuyển nhà.”

“Dạ?”

Tiểu A Lương lập tức mở to hai mắt, cô yên lặng nhìn anh trong giây lát, rồi cô bỗng gục đầu đầy cô đơn, bỗng không muốn ăn gì cả: “Ừm... Bố ơi, chúng ta có thể đừng dọn đi không...”

Giọng nói kia rầu rĩ, có hơi tủi thân. Cô vất vả lắm mới có người bạn đầu tiên, khó khăn lắm mấy cô chú nơi đây mới bắt đầu thích cô. Tiểu A Lương không hề muốn đi tý nào.

Rời khỏi nơi đây, rất có thể cô sẽ không còn bạn, lại trở thành một người cô đơn.

Khanh Thương không nói chuyện, chỉ gắp cho cô một miếng thịt.

—— Đây là im lặng từ chối.

Vốn dĩ anh định sẽ đưa Tiểu A Lương đi hồi tuần trước, nhưng ai biết được lại có sự kiện kia, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn về đây, không thể nào lặng im ra đi không tiếng động được, chỉ có thể kéo dài thêm một tuần.

Hiện tại không đi không được, ngoài Hạ Nhiêu, còn có thầy trừ yêu, Khanh Thương không tin anh có thể bảo vệ được cô dưới uy hϊếp của hai kẻ này.

Tiểu A Lương vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa từng cãi nhau với bố bao giờ, chỉ là lần này cô thật sự rất buồn, sau khi ăn thêm vài ngụm, cô nhốt mình trong phòng, yên lặng giận dỗi.

Nhưng chỉ một phút sau, cô lại vội vàng chạy ra, chạy xuống dưới lầu tìm một vòng, lại bịch bịch chạy đi lên, vẻ mặt hoảng loạn, giọng điệu nôn nóng: “Bố ơi, không thấy Meo Meo đâu cả!”

“Có lẽ là chạy ra ngoài chơi rồi, mèo là động vật không chịu ngồi yên mà.”

Khanh Thương vừa thu dọn bàn, vừa cố kìm nén khóe miệng đang liên tục nhếch lên, không chút để ý trả lời.

Thật ra trong lòng anh đang vui gần chết, cuối cùng con mèo nhỏ kia cũng đi rồi, thật là vui quá đi!!! Thật là vui!!!

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… 】

“Không đâu ——”

Tiểu A Lương phồng hai má, khuôn mặt trắng trắng nghẹn đỏ, nói chuyện càng thêm vội vàng, “Meo Meo nó rất ngoan, nó vẫn luôn ở bên con, trước đây đều không chạy ra ngoài một mình, con muốn đi tìm nó!”

“Bên ngoài trời đã tối rồi, không an toàn.”

Gặp chuyện hai lần, Khanh Thương đã bắt đầu nghi ngờ nhóc con nhà anh có phải có buff “Chỉ cần ra ngoài vào buổi tối sẽ gặp chuyện ” không.

Tuy rằng Tiểu A Lương vẫn luôn rất nghe lời, nhưng cô bé lại là kiểu người đã quyết định thì có cho mười con trâu kéo về cũng không kéo được.

“Bố ơi con muốn đi tìm!”

Nói rồi, cô chạy ra cửa định mang giày, trên lưng mang cặp nhỏ, tay cầm đèn pin, đeo mũ nhỏ màu vàng, thậm chí bên hông cặp sách còn vắt theo dù, nhìn kiểu gì cũng ra bộ dáng chuẩn bị đi thám hiểm.

Tiếp theo, sắc mặt Tiểu A Lương nghiêm nghị, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà quay qua nhìn anh nói: “Bố, con đã chuẩn bị xong!”

Khanh Thương: “...”

【 Con đang muốn đi đánh giặc đấy à? 】

——————

Cùng lúc đó, trong núi sâu cách đó ngàn dặm, Hạ Nhiêu đang chiến đấu với đám thầy trừ yêu. Phong Cửu nằm trên cây cao, yên lặng vây xem.

Nửa giờ trước, anh cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc, không nghĩ đến lại có thể thấy người phụ nữ này, dù gì lần đầu đối phương nhìn thấy anh, biểu cảm của cô rất kì lạ. Phong Cửu hơi để ý việc này.

Ai mà biết lúc chạy tới, anh đã thấy đối phương đang đánh nhau với đám thầy trừ yêu.

Lúc này, Hạ Nhiêu đã thay thành một bộ trang phục hiện đại, áo ngắn tay bó sát người và quần soóc ngắn, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân dài trắng như tuyết, đúng dạng mỹ nhân.

Một tuần trước sau khi cô nhìn thấy được mèo đen nhỏ kia, cô lập tức đi đến ngôi mộ của đại nhân, phát hiện bên trong thật sự trống rỗng. Chờ đến lúc cô phản ứng lại, cô đã gặp đám thầy trừ yêu này rồi.

Khi kẻ thù qua nhiều thế hệ gặp nhau, chắc chắn không thể kiểm soát được. Huống chi là thời điểm đối phương xuất hiện quá nhạy cảm...

Oành ——

Một lưỡi kiếm sắc bén màu bạc xẹt qua xương quai xanh cô, rõ ràng vẫn chưa với tới, nhưng cơn gió sắc bén từ lưỡi kiếm đã làm quần áo bị lủng một lỗ.

Một kích không thành, thanh niên mặc một thân trường bào màu tuyết lập tức rút lui về phía sau, giây tiếp theo, mặt đất ầm ầm sụp xuống, giống như có một sức mạnh vô hình đáng sợ nào đó nghiền nát.

“Dàn trận!”

“Vâng!”

Không biết từ giữa đội ngũ hét một tiếng to, hai mươi người lập tức vây quanh Hạ Nhiêu, đứng thành trận thế kì quái.

Mỗi người ở một điểm, bọn họ đứng yên, trong nháy mắt, mặt đất xuất hiện trận đồ kì dị và bí ẩn.

—— Đây là trận đồ phục yêu.

Xem ra đối phương muốn bắt sống cô, Hạ Nhiêu híp híp mắt, cô chả có hứng thú chơi loại trò chơi không thú vị này, mèo yêu quyến rũ nổi tâm muốn gϊếŧ người, cô muốn giải quyết hết đám người này.