Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 46

“Gia chủ, mười lăm phút trước, đèn chiêu hồn của hai mươi mốt đệ tử chúng ta đều bị dập tắt.”

Thanh niên mặc một thân trường bào đen nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cung kính nhưng nghiêm trọng.

“Tu vi của mèo yêu lần này ít nhất cũng phải ngàn năm, phục yêu trận bị đánh tan ngay tại chỗ, trước mắt chỉ còn lại tam trưởng lão và mấy vị đệ tử tinh anh đang đối phó.”

Người đàn ông đang ngồi trên tay xoay xoay hạt châu, ánh mắt hờ hững dừng trên tờ báo. Giữa tờ báo là một ảnh chụp thật lớn——

Chiếc Minibus không có kính, mèo đứng đầy khắp đồi núi, các đứa trẻ gào khóc, còn cô bé đang ôm mèo đen mắt xanh lá vào ngực.

Đại sảnh yên lặng trong chốc lát, tiếng nói nặng nề sâu kín của người đàn ông bỗng vang lên, “Không sao, một con mèo trắng mà thôi, kia cũng không phải mục tiêu của chúng ta, bảo Đường Du không cần dây dưa.”

"Bịch!”

Sàn sạt ——

Khanh Thương cấp tốc chạy như bay, bóng dáng xẹt qua qua rừng rậm, anh ngửi được nồng đậm mùi máu nồng nặc của con người, da thịt bị thiêu đốt.

【 Thật là...... Lần nào tên kia cũng phải làm cho máu chảy đầm đìa như vậy. 】

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng một chút. Lúc này, như là đột nhiên đã nhận ra cái gì, Khanh Thương bỗng chốc dừng bước chân, lùi về phía sau mười mét, nháy mắt nhảy lên thân cây cao hơn mười mét.

Ngày mùa hè nóng bức, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống tới mức âm độ, tựa như sương tuyết của cự thú lao ra từ bóng tối, tàn phá núi đồi, quét ngang bốn cõi ——

Rừng cây đang xanh tươi trong nháy mắt rơi vào mùa đông giá rét, cành khô liên tiếp gãy, tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt. Toàn bộ thế giới phảng phất như bị kéo vào trong hang động đầy tuyết lạnh lẽo.

—— Nhưng đây chỉ là hậu quả sau đó.

Quanh thân Khanh Thương không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng kết giới màu xám, ngăn cản toàn bộ băng sương gió tuyết bên ngoài. Anh nghi ngờ nhìn về phía trung tâm cuộc chiến cách đây vài cây số, thấp giọng lẩm bẩm, “Đây là...... Sương lạnh?”

Sương lạnh, dùng băng vạn năm sâu trong vùng đất cực kì lạnh giá làm thành xương quạt, là bản mạng yêu khí của Hạ Nhiêu.

—— xem ra đối phương có chút khó giải quyết.

Nhưng mà, dư chấn của cuộc chiến vẫn chưa dừng ở đó, nó ào ào như sóng thần, chạy như điên xuống trấn nhỏ dưới chân núi, từ xa nhìn vào như một trận tuyết lở kinh hoàng!

“Chết tiệt, tên này có đầu óc không đấy!!!”

Sắc mặt Khanh Thương đột nhiên tái nhợt, không chỉ bởi vì Tiểu A Lương còn ở dưới, mà là nếu có yêu quái tàn sát con người, bọn họ sẽ bị hàng ngàn hàng vạn thầy trừ yêu sở đuổi gϊếŧ, là cái loại không chết không ngừng kia kìa.

Trong lòng anh hung hăng mắng con mèo không có đầu óc kia một hồi, sau đó lập tức xoay người đi giúp cô thu thập cục diện rối rắm này.

May mà đang là buổi tối, nên không có người chú ý tới trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một mảnh trắng, chỉ cảm thán buổi tối hôm nay tự nhiên lại mát mẻ.

Bên kia Phong Cửu cũng rời khỏi trung tâm cuộc chiến, hiện tại nó đang trong thân thể mèo con, không chừng một lúc nào đó sẽ bị ảnh hưởng là mất một mạng mèo.

Chẳng qua thân hình nó quá nhỏ, trên mặt đất lại được bao phủ bởi lớp tuyết dày, chỉ nhảy một chút mà đã bị tuyết dày bao phủ, vì thế mèo đen nhỏ cũng chỉ có thể nỗ lực nhảy ra bên ngoài, giống y như con hươu sao ngu ngốc.

Nhưng cũng chỉ một phút sau, nó đã từ bỏ loại phương thức di chuyển chậm chạp này, nó đi tìm một mảnh gỗ rồi đẽo thành ván, đặt lên mặt đất và trượt xuống.

Nhưng vừa đi ra không tới vài phút, Phong Cửu đã thấy bóng dáng Khanh Thương đang vội vàng.

?!!

“Meo meo meo???”

【 Con hamster này không ở nhà chăm nhóc con đi, chạy ra đây làm gì!!! 】

Mèo đen nhỏ đột nhiên thấy hơi cáu kỉnh, nó lắc lắc cái đuôi, lập tức đẩy nhanh tốc độ, vừa đến chân núi đã vội vàng chạy vào nhà.

Gặp chuyện hai lần, Phong Cửu cũng cảm giác nhóc con này chứa cái buff “Chỉ cần ra ngoài một mình vào buổi tối, nhất định sẽ xảy ra chuyện”.

Chạy về nhà hơn mười phút, nhưng trong nhà không một bóng người, ngay cả nữ quỷ Trình Hi mỗi ngày đều ngồi xổm ở góc nhà nay cũng không thấy.

Trong lòng Phong Cửu nhảy dựng, lập tức chạy đi tìm.

Anh vừa nôn nóng vừa lo lắng, chưa có ngày nào nhóc con loài người này khiến cho mèo ta bớt lo lắng, nó chỉ mới ra ngoài một tí, trở về đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

“Meo ngao ngao!!!”

【 Thật là...... Nhóc khốn kiếp này! 】

Phong Cửu vừa kêu ngao ngao meo meo, vừa đi tìm người khắp nơi. Thật ra, đúng là Tiểu A Lương lại ra ngoài một mình, cô dẫn theo một đàn mèo, cầm đèn pin nhỏ đi tìm Phong Cửu.

Chuột đồng tinh sợ mèo, vì thế chỉ có thể đi sau cô hai mươi đến ba mươi mét, cũng đảm bảo cô bé vẫn còn trong tầm mắt.

Lúc này, Tiểu A Lương bỗng thấy một vài vật gì đó sáng sáng trên bầu trời, có chút nhìn giống kẹo dẻo phát sáng.

“A, đó là gì vậy ạ?”

Trẻ con đều sẽ bị thu hút bởi vài đồ vật mới lạ, Tiểu A Lương nhìn trong chốc lát, sau đó đi theo.

Chuột đồng tinh không chú ý tới cô vừa nói gì đó, chỉ là im lặng nhìn chằm chằm mũi chân, run rẩy đi theo phía sau, dù sao chỉ cần cô bé vẫn còn trong tầm mắt hắn là được.

Có một đám mèo to và chú chuột đồng bên mình, Tiểu A Lương cũng không cảm thấy sợ hãi, cô một đường đi ra khỏi trấn nhỏ, đi theo đám kẹo dẻo phát sáng trên bầu trời kia đến phía tây ngọn núi.

Trấn nhỏ này được núi non bao quanh, kinh tế lạc hậu, dân cư thưa thớt, nhưng cư dân nơi này lại rất thuần phác.

Lúc trước Khanh Thương chọn chuyển đến đây cũng là vì cái này.

Nếu nói lúc đầu là vì tò mò, nhưng hiện tại Tiểu A Lương giống như thể bị thứ gì đó hấp dẫn, cô lảo đảo lắc lư đi về phía trước, cũng không chú ý đến tiếng meo meo xung quanh. “Nè, cái kia, mười một giờ rồi, Tiểu A Lương, chú phải đưa cháu về ——”

Chuột đồng tinh đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, lập tức gọi cô, nhưng mà giây tiếp theo, bóng dáng của cô bé biến mất trong nháy mắt. Đậu má!!!