Không Thể Thay Thế

Chương 62: Hun cái!!!

Màn đêm sâu thẳm bao trùm khu phố vắng lặng.

Nơi căn phòng nghỉ đơn sơ, thân hình của Ninh Tịnh bắt đầu cục cựa, đôi mắt nặng trĩu cũng dần dần hé mở.

Cảm giác cả người có một chút thư thái, đầu cũng bớt đau. Tay bất giác xoa nhẹ bụng dưới thì lại phát hiện đang bị một vòng tay ôm lấy, hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên má.

Trợn mắt tỉnh cả ngủ, Ninh Tịnh quay đầu nhìn sang kẻ đang ôm dính lấy mình.

"Dậy rồi sao bà xã?! Em muốn ăn gì không? Anh đã dặn đầu bếp chờ sẵn bên dưới rồi!" La Tấn ngọt ngào mỉm cười dụ dỗ, y như rằng chưa hề có chuyện động trời động đất gì xảy ra lúc ban sáng.

Ninh Tịnh cũng phải phục cái độ mặt dày của anh rồi.

Ninh Tịnh thẫn thờ một lúc thì đầu óc lại bắt đầu hoạt động trở lại, cô mới phát hiện một điều Cô Đã Bị Theo Dõi, cái cục định vị kia nhất định nằm trong ba lô của cô chứ chẳng đâu xa.

Thật phòng ngày phòng đêm lại vẫn không phòng được tên đáng ghét này mà.

"Thế nào thì anh mới chịu buông tha tôi?" Ninh Tịnh không thèm trả lời La Tấn mà lại đặt ra câu hỏi.

"Để anh gọi đầu bếp mang đồ ăn lên cho em!" Anh lơ đẹp, bấm nút gọi đồ ăn, một bên gọi đồ ăn một bên tay chân ôm cứng lấy tiểu Tịnh không buông tay.

"Tránh ra! Tôi muốn đi wc!"

"Anh bế em vào!"

"Thôi, không đi nữa! Muốn uống cafe!"

"Sữa nhé!"

"Cafe!"

"Sữa!"

"Tôi nói cafe!"

"Anh nghe là sữa rõ ràng!" La Lấn giả ngu xoay sang thấy Phi đang bưng đồ ăn vào liền nói: "Phi ra bảo người mang sữa nóng vào đây!"

"Cafe... nghe không hả tên điếc kia?"

"Sữa nóng, tai anh cực kỳ thính nhé bà xã!"

"Em pha cafe sữa cho đại ca, đại tẩu nhé!" Phi chịu ko nổi cảnh đẩy đưa trẻ trâu này, đành tìm cớ chuồn lẹ. Nếu không một hồi dính đạn lại là bản thân cậu a.

"Không lấy Sữa!" Ninh Tịnh thét lên.

"Không lấy cafe!" Đi chung tiếng thét của cô là giọng l*иg lộn của La Tấn.

Phi... đứng hình, quả nhiên là cậu dự đoán rất chính xác a, chỉ là có muốn tránh cũng tránh không xong.

Làm gì cả hai lại đăm đăm nhòm Cậu như nhòm kẻ thù thế kia? Cậu có làm gì sai đâu oa?

Phi vừa xoay lưng định chuồn êm thì lại…

"Phi!" Hai tiếng hét thất thanh chặn đứng chân cậu lại.

"Dạ... có Phi!" Rùng mình lạnh gáy mà phải quay đầu lại toét miệng cười duyên.

"Là cậu bán đứng tôi?!" Đây là giọng Ninh Tịnh gào lên khẳng định.

"Là cậu thả cô ấy đi?!" Cũng là câu khẳng định của La Tấn.

"Ờ... A..." Phi ngó đông ngó tây rồi lại chụp ngay cái phone trong túi.

"A... Tới giờ gọi cho tiểu Vân nghe báo cáo công tác rồi! Em có việc về trước, đại ca đại tẩu ăn khuya ngon ha!" Dứt câu liền đâm đầu dzọt thẳng.

"Là tiểu Vân báo cáo cho hắn nghe mà cứ như hắn tới giờ phải đi báo cáo ngược lại tiểu Vân ấy?" La Tấn tay chân vẫn ôm cứng lấy tiểu Tịnh mắt dõi theo bóng lưng Phi đi khuất mà bức bối lầm bầm lầu bầu.

"Ừ! Cứ như hắn hiền ngoan lắm ấy? Tuyệt đối không cho phép đến gần tiểu Vân! Tuyệt đối cấm cửa! Dám bán đứng chị đây!" Ninh Tịnh nhòm theo Phi mà gật gật đầu đồng ý, bị anh ôm cứng lấy cũng quên luôn.

"Ừ! Anh sẽ để tiểu Vân đi công tác hoài luôn, cho hắn ở giá chết già cả đời đi!"

"Ừ! Dám mơ tưởng đến tiểu Vân của chị đây à? Không có cửa đâu!"

"Ừ! Anh nghe lời bà xã hết! Ngoan xoay sang ăn cơm chiên nào!" La Tấn vói vói tay xúc muỗng cơm đưa đến môi cô.

Ninh Tịnh vừa bất giác há miệng ra định ăn vào thì...

Hai mắt trợn ngược như xực nhớ ra cái gì, còn không kịp ngậm miệng lại thì bị La Tấn nhét luôn muỗng cơm vào.

"Bà xã iu hôm nay ngoan quá, nuốt xuống nào!" Anh thò tay lấy ly dâu ép đút cho cô uống, nếu không có người nghẹn chết.

Anh tống cả muỗng cơm đầy vào mà.

Ninh Tịnh quả nhiên mắc nghẹn, vội vã uống cả hớp nước.

Cơm vừa trôi xuống cổ định mở miệng ra mà hét lên mắng mỏ xỏ xiên thì lại bị tống cả muỗng cơm vào đến hai mắt trợn trắng.

"Ưm ứm ưʍ...."

"Xem xem bà xã nhà ai mà ngoan thế này không? Cứ chồng đút là nuốt ngay hà!" La Tấn cực kỳ đắc ý, cứ rình rình cô hả miệng ra mắng người là lại nhét cơm vào.

Sau một hồi nếm đủ thương đau thì ai kia cũng hết dám hả họng ra mà mắng, chỉ dám mở to mắt ra mà kênh kênh lườm lườm cái tên đang ôm cứng lấy bản thân giữ chặt không tha.

Tôi hận chết anh, Tôi hận chết anh, Tôi hận chết anh, Tôi hận chết anh.....

Ninh Tịnh rủa sả một ngàn lần trong đầu cái tên khốn kiếp La Tấn nhà anh.

Mặc cho tiểu Tịnh thích kênh gì kênh, thích lườm gì lườm. Vẻ mặt La Tấn vẫn cứ toét miệng ra mà cười, ôm quấn lấy cô thật chặc.

Vợ của anh, em có chạy đằng trời cũng không thoát được nha! Cái vẻ mặt cà kênh cà kênh cũng thấy cưng chết anh nữa đó chời đất ơi!

"Hun cái!!!" Dứt câu là đè làm luôn cái Chóc hà, làm cô không kịp phản ứng gì luôn.

"CÚT.... A... Ưʍ..."Ninh Tịnh lại bị nhét cơm đầy một họng.

"Hăc hắc hắc..." La Tấn cười một cách dã man rợ, vô cùng vừa lòng đẹp ý.

Ninh Tịnh vừa tức vừa bực lại vừa không cam lòng, mếu máo mà nhai cơm cho xong.

Hhuhuhu. Cô đúng là kẻ thất bại mà! Coi cô là heo à? Làm gì mà nhồi cơm thế này huhu …