Vai Ninh Tịnh đeo lấy cái balo sau lưng, chân thì đạp lên ván trượt mà chầm chậm thong thả tiến lên phía trước.
Bỏ mặc cái tên chủ tịch khó ưa mặt than nào đó dám đánh cướp trắng trợn chiếc xe moto đỏ của cô còn dám chạy kè kè bên cạnh.
Thật tức chết anh mà! Anh dụ dỗ cả ngày cả đêm thế mà tiểu Tịnh có để lọt tai đâu? Dụ dỗ không được xoay sang bắt ép càng khiến cô nổi quạu gây sự rồi làm lơ với anh luôn.
"Bà xã à, anh chạy xe chậm rì rì thế này mỏi tay lắm! Bà xã à! Em trượt ván từ sáng sớm tinh mơ đến giờ rồi không thấy đói hay sao bà xã ơi?"
Ninh Tịnh vẫn trượt chậm rãi chậm rãi, mắt nhìn đông ngó tây như đang ngắm cảnh du ngoạn, trời tuy vào buổi trưa nhưng rất mát mẻ còn có vài cơn gió nhẹ phất vào mặt mát rượi.
Lắm lúc Cô lại nhắm hai mắt tận hưởng không khí trong lành nơi thị trấn ven biển cách xa thành thị này.
"Bà xã à! Anh đã bỏ hết mọi thứ để đi theo em rồi nè, đừng giận anh nữa mà!" La Thị đang vào lúc cạnh tranh gay gắt nghẹt thở anh đều bỏ mặc, chạy theo sau mông cô thế này mà còn không chịu thương anh, huhuhu.
"Thật ra dù có hoàn thành lễ thành hôn vào hôm qua cũng đâu có làm sao đâu bà xã! Anh chỉ cho cô ta một cái danh ảo thôi mà em! Chỉ là trên danh nghĩa là vợ anh mà thôi! Anh chưa từng li hôn với em thì sao có thể kết hôn với ai được hả bà xã? Anh chỉ là giả vờ rơi vào bẫy rập của tên đại thiếu gia cùng cha khác mẹ mà thôi á bà xã!"
Hic, từ khi nào mà La Chủ Tịch anh đây lại hóa thân thành thê nô thế này cơ chứ? đã vậy còn bị làm lơ? Bi thương này liệu trời xanh có thấu?
9 năm trước anh ngu xuẩn, quá mức xúc động mới la hét mắng chửi còn tát cô một cái, đến khi giật mình sực tỉnh điên cuồng chạy đi tìm thì tiểu Tịnh của anh đã biến mất như một làn khói nhẹ, một chút dấu vết cũng không để lại.
Khuynh toàn bộ tài lực nhân lực của La Thị đều tìm không thấy tiểu Tịnh nơi nào! 9 năm, anh sống cũng như đã chết, tìm kiếm cô trong sự vô vọng.
"Bà xã à.... Anh chỉ muốn ở cạnh em cả đời mà thôi!" La Tấn kéo hơi than thở dài thườn thượt như một oán phụ.
Phi chạy moto theo sau cách xa La Tấn một đoạn mà cũng có cảm giác mang nhục giùm anh. Đại ca nhà cậu bình thường uy phong lẫm liệt, lạnh lùng kiệm lời bao nhiêu? Mà cứ hễ đi cạnh Tiểu Tịnh là hình tượng gì cũng sụp đổ tan tành.
Ninh Tịnh thấy bên góc đường đối diện có xe bánh mì liền tấp ván trượt vào.
"Cho em 2 ổ bánh chị nhé! Cay một chút!"
"Có ngay!" Người bán hàng liền tươi cười vừa làm bánh mì cho cô, và xoay sang La Tấn đang chạy moto kè kè theo sau hỏi: "Cậu mua mấy ổ?"
"Cô ấy vừa mua 2 ổ đó thôi!"Anh cười híp cả mắt, tiểu Tịnh mua luôn cho anh rồi còn gì? Anh biết vợ anh là thương anh nhất mà.
Người bán gật gù hiểu ra, liền đưa gói bánh cho cô. "10 đồng em ơi!"
Đưa tiền xong cho bà chủ, Ninh Tịnh lại đạp chân phóng nhanh ván trượt đi tiếp. Bỏ lại một kẻ vẻ mặt hả họng mắt đứng tròng khó tin với bàn tay dừng giữa không trung.
Huhu tiểu Tịnh thế mà cầm cả 2 ổ bánh mì đi luôn bỏ rơi anh rồi?!
"Hahaha..." Phi đứng từ xa nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được mà bật cười lớn, rồi cũng hốt hoảng che ngay miệng mình lại vì cái lườm mang hình viên đạn của ai kia.
Sao tự dưng đứng xa thế này mà cũng bị lạc đạn là sao nha.?
"Bà xã à khát nước không em?" La Tấn đưa chai nước đã mở sẵn nắp cho tiểu Tịnh, lòng thì đau như cắt khi thấy cô thật sự gặm cắn một hồi sắp hết luôn 2 ổ bánh mì rồi, không mua cho anh ăn thiệt rồi huhu.
Anh phải công nhận thể lực của tiểu Tịnh quả nhiên là thiên hạ vô địch thủ. Trông thế mà trượt ván liên tục đến trời dần sụp tối luôn.
Anh cũng đành vứt xe lại bên đường cho Phi xử lý, theo sau cô mà lội đường ruộng vào làng chài nhỏ ven biển.
"Trời sắp tối rồi bà xã! Chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi rồi mai lại đi dạo tiếp em nhé!"
La Tấn không biết sức đâu ra mà cô lại Dắt theo anh lội ruộng hết gần nữa giờ thế này đây?
"Bà xã à, để anh vác balo giúp em nhé!" Anh vừa thở hì hục vừa muốn giành lấy luôn balo trên vai cô rồi, nói hoài xin hoài cô có thèm nghe đâu? Giờ anh đành mặt lì giật luôn đeo lên lưng.
Ninh Tịnh đã mệt đến đầu choáng váng cả lên, nhưng vẫn cố kiên trì chậm chạp bước đi thẳng đến ngôi nhà ngói đỏ phía xa vắng vẻ kia.
Chân Ninh Tịnh vừa đặt lên thềm nhà, chưa kịp thở ra thì liền bị một vòng tay rắn rỏi ôm vào lòng, kéo mạnh ngồi lên đùi anh nơi băng ghế đá.
"Trời ơi mệt chết anh rồi bà xã! Em muốn ám sát thân phu mà! Muốn gϊếŧ anh mà!" La Tấn ôm cứng lấy tiểu Tịnh mà thở hì hà hì hục.
Không nói không rằng, Ninh Tịnh cũng không còn chút sức lực nào mà chống đối anh, chỉ dùng tay mình nhẹ nhàng tháo từng ngón tay đang ôm quấn lấy mình ra.
"Ai đó?" Giọng người thanh niên trong căn nhà ngói đỏ vọng ra vì nghe tiếng ồn nơi cửa.
La Tấn bỗng dưng đứng hình, tay càng ôm ghì lấy tiểu Tịnh thật chặt, cảm giác đầy bất an nhìn kẻ đang bước dần từ trong nhà ra.
"Là hắn?" La Tấn gần như muốn đứng bật luôn dậy, ánh mắt hằn đỏ nhìn chăm chăm vào tên đàn ông có gương mặt và giọng nói in sâu vào tâm trí anh bao nhiêu năm qua.
Hắn ta cũng mất tích suốt bao nhiêu năm, tìm cách nào cũng không thấy, hóa ra là chui rút sống nơi làng chài hoang vu này?
"Tiểu Tịnh?" Người bước ra từ trong nhà ánh mắt sáng rỡ, trong mắt anh ta chỉ thấy mỗi người con gái ấy. Lòng vui rạo rực, chân đã bước nhanh ra ngoài rồi.
"CÚT!!!" Giọng La Tấn gào lên, đứng bật dậy cang ôm siết lấy tiểu Tịnh vào lòng, ánh mắt giận dữ ngăn lại bước chân tên kia.
"La chủ tịch?" Mày anh ta cau chặt lại, hỏi nhưng cũng là tự trả lời.
"Em tại sao lại đến đây hả? Sao lại muốn dắt anh đến nơi này?" Giọng La Tấn lạnh lẽo hét vang, xoay người để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Ninh Tịnh sau phút bần thần thì cũng bình thản nhìn vào mắt anh.
"Là anh tự theo!" Cô chưa từng có ý định dắt anh đến gặp cậu ta, chưa từng.