Không Thể Thay Thế

Chương 61: Ông anh thiếu não

"Tiểu Tịnh phát hiện ra chúng ta rồi!"

Sau khi bị Ninh Tịnh dẫn đường cho cúp liên tục vài chục lần thì Phi cũng phát hiện ra được cái sự thật tàn khốc này.

"May quá! Phía trước đó đèn đỏ..." La Tấn vui mừng ra mặt.

Khổ thân Ninh Tịnh đang chạy đường trường lại vì trốn tránh La Tấn mà vòng đường nhỏ bọc cua mà chạy, thành ra đυ.ng phải đèn đỏ.

Với dàn xe kín mít trên kia, La Tấn biết rõ tiểu Tịnh sẽ phải thắng xe lại cho anh Tóm Cổ lôi về mà thôi... hắc hắc.

Nụ cười đểu giả dán dính trên môi La Tấn chưa được 2 giây, thì cảnh tượng phía trước khiến tim anh như muốn lọt luôn ra ngoài.

Đúng ra Ninh Tịnh phải thả chậm tay ga vì đường kẹt đèn đỏ xe chặn kín lối. Thì cô lại nẹt ga càng thêm kịch liệt, phóng xe càng nhanh lao vụt về phía trước…

"Ôi Má Ơi............"

Cả La Tấn lẫn Phi đều hoảng hồn hoảng vía, Phi giật thót đến phải thắng gấp, lết bánh một hồi nghe kéttttttt………..

Hai cặp mắt trợn trắng, miệng há hốc, tim treo cao, ngước mắt nhìn theo chiếc môtô đỏ chói mắt kia nhỏng đầu leo lên phía sau một chiếc xe oto, bay lên cao vọt ga nẹt pô vài cái, chiếc xe bay luôn về phía trước hơn 10 mét, đáp hẳn xuống bên kia đường trước sự hoảng hốt và thét chói tai của đám đông nơi ấy.

" Grừm......" Ninh Tịnh không dừng lại dù là một giây, chiếc môtô đỏ ấy lại phóng lướt đi chỉ để lại một làn sương mờ ảo.

Đám đông thẫn thờ đến mức đèn xanh rồi vẫn quên chạy đi.

"Làm sao bây giờ hả? Chỉ có mỗi việc theo sau tiểu Tịnh mà cậu cũng không làm xong? Anh đây nuôi cậu có ích gì?" La Tấn lòng rối thành một đống một nùi, thật lòng muốn khóc! Vợ anh đâu mất tiêu rồi oa oa?

Làm cái gì mà phóng xe bạt mạng thế chứ? Là ai dạy tiểu Tịnh? Là ai dạy vợ anh chơi mấy cái trò thể thao nguy hiểm đến thế này huhu…

Mặc kệ La Tấn lảm nhảm, Phi vuốt tay lau mồ hôi trên trán đang vã ra như tắm, cậu móc trong túi áo ra cái phone, bật nút dò bản đồ.

"Tiểu Tịnh đã dừng lại cách đây 2 con phố!" Phi chỉ tay vào chấm sáng đỏ trên bản đồ cho La Tấn xem.

"Sao hả? Cậu có gắn định vị cho tiểu Tịnh à? Sao bỗng dưng giỏi vậy nhóc con? Hôm nay thông minh phết!" La Tấn hai mắt sáng rỡ lại cười tươi như hoa, khen Phi nức nở.

Phi híp mắt nhìn sang cái tên Thiếu Não đứng bên cạnh, có còn là ông anh soái ca mạnh mẽ thông minh tột bậc của cậu không đây?

Câu hỏi Thiếu Não thế này mà cũng hỏi ra miệng cho được?

Cậu không nắm chắc có thể đi theo Rước phu nhân về thì có cho cậu một trăm cái đầu, cậu cũng không dám Thả cho cô ấy đi a.

Đúng là hễ cái gì dính tới tiểu Tịnh là Ông Anh nhà cậu lại teo não lại thành trẻ em 3 tuổi ngu ngơ mà.

Haizzz khổ cái tâm.

"Mau mau mau! Đi đến đó mau! Cậu còn đứng đây híp mắt nhìn anh làm gì? Đi mau!!!" La Tấn mặt mày tươi roi rói, còn đưa tay xoa xoa vai nịnh nọt cậu nữa mới khổ chứ.

Phi hết biết, đưa phone cho ai đó cầm theo dõi, leo lên xe đội nón lên, chờ người nào đó leo lên lại phóng vọt đi.

Ninh Tịnh sau một hồi phóng xe băng đường vượt nóc, vừa cắt được cái đuôi kia thì đầu đã choáng váng đến mức hoa cả mắt, mặt mày tái nhợt trán rịn mồ hôi.

Trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã càng khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế.

Thấy phía trước là căn nhà nghỉ, Ninh Tịnh liền tấp xe vào thuê một phòng nghỉ tạm.

Cố gắng áp chế cơn đau quặn bụng, vừa khép cửa phòng cô đá mạnh cái ba lô xuống sàn giường.

Ninh Tịnh ngã vật úp mặt luôn ra giường, tay xiết lấy drap giường thật chặt, khóe mắt có một giọt nước mặn đắng lăn dài.

"Bảo bối ngoan! Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút! Rồi mẹ đưa con vào bệnh viện khám xem con bị đau chỗ nào nhé! Được không?" Ninh Tịnh không rõ là lời an ủi bảo bối trong bụng hay rằng an ủi chính bản thân cô.

Chất giọng run run khàn đặt, áo cô có chút ẩm ướt, nhưng thật sự giờ phút này chẳng còn chút hơi sức nào mà thay ra.

Mệt mỏi lạnh buốt, ánh mắt mơ hồ không cách nào mở ra nổi.

Ninh Tịnh dần dần ánh mắt tan rã chìm vào bóng đêm vô tận.

Bao lâu rồi, không đêm nào cô có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Không biết chợp mắt đã bao nhiêu lâu, đến khi cảm giác cả thân thể bỗng dưng nhẹ tênh, cả cơn đau quặn bụng cũng chầm chậm giảm bớt chỉ còn âm ỉ âm ỉ.

Thân thể dường như được ai đó ôm vào lòng sưởi ấm.

"Phóng xe bạt mạng vào? Giờ bị sốc hông ôm bụng đau rồi sao?" Giọng La Tấn trầm ấm phả hơi vào bên tai tiểu Tịnh.

La Tấn mặc bộ áo ngủ Phi vừa đi mua về, cũng sẵn tiện thay ra bộ cánh ướt đẫm cho tiểu Tịnh.

Lúc nãy làm anh lo sốt vó, chạy lên đến thì thấy tiểu Tịnh nằm ôm bụng mặt tái xanh trán rịn đầy mồ hôi, y như rằng ngất luôn trên giường.

Anh gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.

Thay đồ lau tóc cho tiểu Tịnh xong rồi La Tấn cũng nằm lăn ra ôm lấy cô mà ngủ.

Anh cũng thật sự mệt chết rồi.

Cả tháng nay kể cả thở cũng không dám thở mạnh nữa chứ đừng nói là ngủ say.