Tiếng gió vù vù bên tai, con đường tương lai chính mình chọn ở phía trước, vẫn nghĩ là bản thân đã không còn biết đau biết khóc rồi.
Nhưng vì sao lệ vẫn cứ rơi? Vì sao lòng lại vẫn cứ quặn thắt đến không thở nổi?
Cứ nghĩ nhìn thấy anh hạnh phúc bản thân sẽ rất vui vẻ.
Vui vẻ đâu không thấy? Chỉ muốn nhào đến bóp chết tên khốn ấy mà thôi!
Mẹ dạy cô không được mang thù hận, thù hận sẽ khiến con người mất đi lý trí làm nên những chuyện cả đời cũng không thể nào vãn hồi được.
Không cho cô được sống trong thù hận, không mang hận, càng không được phép trả thù.
Chỉ cần bản thân vui vẻ mà sống, sống trong nụ cười thì thù hận có là chi?
Còn nếu như cô sống trong thù hận, thì cả đời cũng đã đánh mất đi nụ cười mất rồi.
"Tên khốn kiếp! Tôi hận chết anh! Tên ngựa đực, còn nói sẽ là người cha có trách nhiệm sao? Mẹ con tôi giờ lang thang ngoài đường thế này còn anh thì hạnh phúc nói cười bên ả đàn bà kia à?"
Ninh Tịnh phóng xe ào ào, nước mắt rơi lã chã, miệng thì cứ lầm bầm mà rủa sả ai đó.
"Đừng để tôi lại gặp anh, cả đời này đều không muốn gặp…
Nhìn theo bóng lưng tức giận của tiểu Tịnh phóng xe đi khuất, La Tấn dù có mọc thêm 80 cái chân vẫn không thể nào đuổi theo kịp, cả người anh rụng rời.
Tay hất mạnh bất kỳ thứ gì cố ý đeo bám chạm vào người mình.
"CÚT!"
La Tấn thét lên, thân thể vừa run rẩy vừa lao nhanh ra ngoài, ánh mắt cay đỏ như muốn gϊếŧ cả thế giới này vậy.
"Đại ca, xe nơi này!"
Phi không biết từ đâu chạy xe vào đến, cũng là một chiếc môtô phân khối lớn màu xanh đậm, vứt nhanh nón sang La Tấn.
"Em đến đây để báo cáo... Phu nhân đã trốn rồi a!" Vẻ mặt cậu vô cùng tỉnh rụi thương tiếc báo tin.
"Khốn nạn......" Máu La Tấn sôi lên não, nhào đến muốn đánh chết tên nuôi ong tay áo này thì Phi vội vã hô lên.
"Đại ca, đại ca... Tiểu Tịnh sắp chạy mất rồi..." Phi chỉ tay về phía trước còn một chấm nhỏ.
"Đi!!!" La Tấn bất chấp tất cả, nhảy luôn lên ngồi phía sau xe.
Phi lập tức rồ mạnh ga vọt đi trước bao nhiêu con mắt cả hoảng hốt lẫn ngỡ ngàng của những người chứng kiến.
Quả nhiên, thiệt là hả lòng hả dạ cậu mà...
Nhìn mặt hai mẹ con nhà kia kẻ khóc lóc người tức giận la hét đến muốn nổ tung lễ đường, một chút đồng tình thương xót tâm cậu đều không có. Chỉ cảm thấy lòng tươi roi rói như nở hoa, môi nhếch lên cười ngoác đến mang tai.
Cậu muốn cưới được vợ thì cũng phải bám lấy nịnh nọt Bà Chị Vợ - Tiểu Tịnh này a, nếu không là hỏng bét nhè.
Chẳng những đại ca nhà cậu mất vợ, kể cả cậu cũng phải đành ôm cây si mà yêu đơn phương cả đời đi.
Ninh Tịnh vừa phóng xe vừa lẩm nhẩm rủa xả, một chút cũng không hề hay biết có một chiếc xe đang vọt tới từ phía sau phóng ngày càng gần về hướng mình.
Đầu óc mơ hồ mông lung, Ninh Tịnh cứ chăm chăm lao xe đi trên đường lớn.
Chợt mày cô nhíu lại, môi mím nhẹ, cảm giác như bụng dưới có chút tê rần âm ỉ, cơn tê dại chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu.
Trán cô rịn mồ hôi, tay chân bỗng dưng tê cứng. Nhả chậm tốc độ, Ninh Tịnh muốn tấp vào lề nghỉ ngơi một lúc.
Tay trái vỗ về nơi bụng dưới bằng phẳng, Ninh Tịnh bật xi nhan muốn tấp vào lề, mắt nhìn vào kính chiếu hậu bỗng khiến tay chân cô run bắn lên.
Phía sau cô là một chiếc môtô phóng nhanh tới, khoảng cách tuy còn khá xa nhưng vẫn nhận ra cái đầu hé ra từ sau lưng người lái.
"Mình bị theo sau?" Hai mắt Ninh Tịnh trợn lên đầy khó tin, phải biết rằng cô tuy đầu óc không tập trung chạy hết tốc độ, nhưng muốn đuổi theo sau cô là cả một vấn đề.
Chưa tính từ khi rời khỏi lễ đường đến giờ đã hơn 3 tiếng, còn có người so bì độ Trâu Bò ngang ngửa cô sao?
Cắn chặt răng, mặc kệ cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, tắt xi nhan, Ninh Tịnh rồ mạnh ga, phóng vụt đi…
"Ê... ey ey.... hey..." La Tấn ngồi phía sau lưng Phi, bỗng dưng thấy tiểu Tịnh đang muốn tấp vào lề liền lại đổi ý vọt ga phóng đi, làm anh rối cả lên.
La Tấn quơ tay quơ chân như muốn nhảy luôn xuống xe mà chạy theo. Tay anh gõ gõ lên nón bảo hiểm trên đầu Phi.
"Nhanh nhanh!!! Cậu làm gì mà chậm như rùa vậy hả? Còn không mau theo tới là anh đạp cậu xuống xe đấy!"
"Đại ca! Anh lấy vợ kiểu gì mà phóng xe bạt mạng còn hơn tay đua thứ thiệt nữa? Người khác phóng xe là để tìm cảm giác mạnh, còn cô vợ nhỏ nhà anh rõ ràng là muốn bán mạng tìm đường xuống gặp Diêm Vương a!"
Phi kéo ga lên, vội vàng đuổi theo sau, vừa chạy cũng vừa uất ức, may là cậu đội nón bảo hiểm đấy, nếu không chắc đầu cũng mẻ ra làm đôi rồi.
Chạy xe suốt quãng đường dài tay chân cậu tê đến muốn rã ra rồi đây. Tiểu Tịnh đúng là quái vật đường đua mà.
"Chạy lên cho anh nhảy sang xe tiểu Tịnh, mau..." La Tấn hét lên ra lệnh, cái lệnh này là ra cả ngàn lần trong vòng 3 giờ rồi mà tiếc là không ai thèm nghe.
"Anh muốn chết cũng đừng hại chết Tiểu Tịnh a! Tiểu Tịnh còn liều mạng hơn cả anh đấy, chưa kịp nhảy sang thì đã có chuyện rồi!" Phi đáp lời lần thứ en nờ, mệt ghê, vì cái gì mà nói hoài mà ai kia vẫn ko chịu để vào đầu a?
"Cúp cua rồi kìa? Trời đất ơi!!!" La Tấn hét toáng lên vỗ lộp bộp vào vai Phi.
Phi thật lòng muốn phát điên, đuổi theo tiểu Tịnh đã là dốc hết sức lực rồi. Đằng này bên cạnh lại có kẻ cứ la hét nhảy dựng ỏm tỏi cả lên, thật muốn phát điên mà.
Phi vội vã cúp cua lách đường chạy theo.