Chiếc moto phân khối lớn màu đỏ sáng bóng xoay nửa vòng chắn ngang ánh mắt La Tấn, Ninh Tịnh dừng xe cách anh khoảng 15m.
Cởi bỏ chiếc nón nặng trịch vướng víu lộ ra đôi mắt to tròn đầy sức hút, bờ môi mọng ướt mị hoặc khiến cả lễ đường xôn xao lên, mặc dù không có ai biết và nhớ được Cô là Đại tiểu Thư Văn Gia, nhưng ít ra những vị khách có mặt tại nơi ấy cũng hiểu được chút ít rằng La Tấn có nuôi Hồ Ly Tinh ở bên ngoài a.
Giờ thì con Hồ ly ấy lại chạy đến Náo Lễ Đường rồi a.
Ninh Tịnh móc trong áo ra tấm thiệp hồng phóng về hướng cô EM GÁI.
"Đến đưa tiền Viếng!" (Đám tang)
Ninh Tịnh cười nửa miệng châm chọc, đôi mắt cong cong lấp lánh rạng ngời nhưng lại băng hàn tới xương.
"Mày...." Kiều Phu Nhân tức giận đến đỏ mặt.
Văn Nhã Kỳ thì chỉ sững sờ hết nhìn Ninh Tịnh rồi nhìn sang La Tấn, đang chờ xem phản ứng của La Tấn như thế nào.
Tay chân Văn Nhã Kỳ lạnh toát, chạy nhanh đến nắm giữ chặt lấy tay Văn Nhã Kỳ lại.
"Tấn ca! Chúng ta lập tức làm lễ thô!"
Lòng La Tấn đau buốt, thấp thỏm không yên, bất an ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Tiểu Tịnh không nên xông vào nơi nguy hiểm thế này.
Tay La Tấn giũ mạnh không muốn cô ta chạm vào, chân bước lớn rời đi liền bị Văn Nhã Kỳ vòng tay ôm giữ lại. Cái thai đã hơn 5 tháng nên bụng có chút nhô ra.
"Người tới! Mau chóng tống con hồ ly tinh đó đi!" Kiều Phu Nhân thét lên, gọi vệ sĩ của bà đến.
"Ai dám?!!!" La Tấn không để bất kỳ ai kịp hành động đã hét vang chắn ngang tất cả.
" Kẻ nào dám lỗ mãng, Bắn Chết Tại Chỗ!" Anh giận dữ đưa mắt nhìn quanh những kẻ muốn xông vào bắt tiểu Tịnh.
Hàng loạt vệ sĩ La Gia lập tức giơ súng kéo cò sẵn sàng đợi lệnh.
"Con..." Kiều Phu Nhân tức đến muốn hộc máu, trước mặt bao nhiêu người mà La Tấn vẫn không để chút mặt mũi cho bà, còn muốn bắn chết tại chỗ? Chẳng khác nào vả một bạt tay vào mặt bà.
"Mục sư, làm lễ!" Kiều Phu Nhân mặc kệ, không cần thiết phải lên nhạc đưa cô dâu vào lễ đường gì nữa, giờ thì đọc lời tuyên thệ là mọi chuyện coi như xong.
"......." Vị mục sư vừa định lên tiếng, thì lại nghe một giọng nữ dễ nghe cất vang.
"Trả lại anh! La Tấn! Chúng ta từ nay không ai liên quan đến ai nữa!"
Ninh Tịnh mở ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có chiếc nhẫn đính ước màu trắng thánh khiết với những viên kim cương li ti lấp lánh kết thành hai chữ Vĩnh Hằng vô cùng tinh xảo.
Ninh Tịnh vứt thẳng về hướng La Tấn.
Cô chẳng quan tâm anh có chụp lấy hay không, cũng không đội chiếc mũ bảo hiểm lên mà rồ mạnh ga, chuẩn bị quay xe phóng vụt đi.
La Tấn cuống cuồng, hoàn toàn mặc kệ có ai đang ôm hay giữ lấy chân mình. Vội vã chạy đến đưa tay chụp lấy chiếc hộp nhỏ ấy.
Anh biết, biết rõ bên trong có gì.
Món quà sính lễ định tình của anh và tiểu Tịnh.
La Tấn cứ ngỡ nó đã mất đi từ 9 năm trước rồi, cứ ngỡ tiểu Tịnh sẽ không còn giữ lại nó.
Vì quả thật từ lúc kết hôn với anh, ngoài ngày kết hôn anh đem nó l*иg vào ngón tay thon nuột của cô, thì về sau đó tiểu Tịnh chưa từng đeo nó lên tay.
Dù anh có bao nhiêu lần mập mờ nhắc nhỡ, tiểu Tịnh đều lơ đi như không nghe thấy. Dần dà La Tấn cũng liền thôi, vì không muốn chỉ vì một chiếc nhẫn mà khiến cả hai bất hòa, cũng không muốn tiểu Tịnh cảm thấy khó xử.
Sau đó bọn họ rời xa nhau, tiểu Tịnh đi theo tên tình nhân kia, gϊếŧ đi đứa con bé nhỏ của hai người. Anh vẫn nghĩ có lẽ tiểu Tịnh đã vứt chiếc nhẫn ấy đi từ đời kiếp nào rồi.
Hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt anh, lại từ trong tay tiểu Tịnh mà vứt đi.
Vứt ngay trước mặt anh. tiểu Tịnh còn nói gì? Không ai liên quan ai sao?
Tiểu Tịnh lại muốn rời bỏ anh? Cô lại muốn vứt bỏ anh? Nghĩ đến thôi đã khiến mắt La Tấn cay xè, con tim quặn thắt.
"Không cho em đi!!!" La Tấn thét lên, đẩy ngã tất cả những chướng ngại, kể cả Văn Nhã Kỳ lẫn đám vệ sĩ của Kiều Gia chắn đường.
Vệ sĩ của anh cũng vội vã chạy đến giải vây, tống cổ đám người Kiều Gia sang một bên.
Dàn vệ sĩ còn lại thay nhau cản đường Ninh Tịnh, không để cô rời đi.
Nhưng quả thật lực bất tòng tâm với chiếc moto phân khối lớn ấy.
Ninh Tịnh kéo tay ga, chiếc môtô mạnh mẽ phóng vọt đi trong tích tắc kiến tất cả hoảng hốt không cách nào ngăn cản. Bọn họ lại không dám nổ súng hay làm bất kỳ hành động nào có hại cho cọ, nên chỉ có thể bất lực đứng nhìn chiếc xe phóng vụt đi mất.
La Tấn trong lòng loạn thành một đoàn, anh nhanh chóng bất chấp tất cả vô thức hốt hoảng chạy bộ theo phía sau.
"Tấn ca! Anh không được rời khỏi em và con..." Văn Nhã Kỳ cố sống cố chết muốn giữ lấy tay La Tấn, nước mắt dàn dụa.
"La Tấn, cậu đừng để Ta phải trở mặt! Con muốn thành kẻ thù của cả Văn Gia và Kiều Gia hay sao? Đứng lại cho ta! Người tới, mau cản đường! Không cho La Chủ Tịch rời đi!" Kiều Phu Nhân dù là khản cổ kêu gọi người đến, nhưng vẫn không đủ nhét kẽ răng cho vệ sĩ bên phía La Thị.
Kiều Phu Nhân lại nhìn sang Hàn Thiếu Gia cầu cứu. Đáp lại là sự dửng dưng của hắn ta, ý rằng chuyện nhà mấy người ta không liên quan.
Đùa sao? Vì muốn giải hòa với La Thị mà hắn ta mới nghe theo lời Cha mà chạy đến đây làm khách. Giờ còn bảo hắn ra mặt chống đối? Chẳng khác nào muốn tên điên La Tấn kia nhanh chóng bóp chết Hàn Gia?
Muốn xử La Tấn thì cũng phải chắc chắn 100% tất phát tất trúng mới được. Làm ẩu thì sẽ bị phản pháo chết tươi. Cho nên, hắn ta vẫn là ngồi yên xem trò vui vẫn là tốt nhất.