Lễ Đường ngoài trời giữa trung tâm thành phố.
Quả nhiên không khí còn ngột ngạt hơn cả trong suy nghĩ của La Tấn, cái quái gì vậy chứ? Còn bắt anh ra đứng cạnh cô dâu chào hỏi khách đến viếng? Thật chê cười mà!
"Làm sao hắn cũng đến?" Hướng mắt về phía dáng vẻ lịch lãm oai vệ của tên đàn ông đang chậm rãi bước vào, phía sau hắn ta là cả dàn vệ sĩ vest đen.
La Tấn thật sự quên mất là Kiều phu nhân còn có họ hàng thân quyến với đám Hàn Gia kia.
"Khốn kiếp!" La Tấn lập tức xoay người muốn bước đi vào trong.
"Tấn ca!" Văn Nhã Kỳ giọng nhỏ nhẹ vang lên, tay nắm giữ lại tay La Tấn sau khi nhận được dấu hiệu của Mẹ.
Bà muốn cô phải hàn gắn lại quan hệ giữa Hàn Gia và La Thị, hai con Mãnh Long này mà nắm tay nhau thì khác nào cả thế giới ngầm đều thuộc về hai mẹ con họ?
Muốn nắng được nắng muốn mưa được mưa! Sau này có muốn thủ tiêu ai đó cũng không còn cần phải che giấu ẩn nấp sợ bóng sợ gió nữa.
Vì nếu chuyện đen tối do một bên muốn che đậy thì bên kia luôn luôn muốn tìm cách để lật ra.
Tuy rằng không đánh đấu rùm beng nhưng luôn luôn rình rập chờ đến khi nắm được nhược điểm chí mạng của phe đối lập thì sẽ hạ sát thủ. Không ai nhường ai.
La Tấn lập tức rút tay ra khỏi quay lưng bỏ đi.
Muốn anh nể chút mặt mũi, mà đem anh trở thành con rối nắm trong tay sao?
La Tấn ngây thơ đến vậy? Nhìn không ra tham vọng của bọn họ thì đem anh vứt đi là được rồi! Lăn lộn trong giới làm gì nữa cơ chứ?
"Oh... Thế là bỏ đi rồi?" Giọng nói trêu chọc phát ra từ sau lưng La Tấn. Hàn Thái Nghị chau mày nhìn về hướng Kiều Phu Nhân.
"Không phải nói là sẽ được sao?" Đúng là không thể tin tưởng vào bà ta mà, còn dám đảm bảo rằng đã khuyên xong tên kia? Rõ ràng là tên đó chưa từng được thương lượng qua. Mặc kệ trước mắt bao người mà vẫn quay người đi không hề nể chút mặt mũi nào.
"Ta... haizzz" Thật sự là thất sách của bà, cứ nghĩ là vào lúc nhiều ánh mắt thế này, còn có con gái bà giữ chân thì ít ra La Tấn cũng không quay lưng bỏ đi.
Khó lắm Hàn Gia mới bắt được dịp này mà liên hệ bà nhờ làm cầu nối, ai mà ngờ…
Haizzz. Hàn Gia đã giúp bà và Kiều Gia chống đỡ bao lâu nay. Giờ có mỗi nhiệm vụ này mà cũng làm không xong?
Cũng không thể trách bà, giao nhiệm vụ gì mà khó khăn thế này cơ chứ? Cũng đành hứa hẹn lại với Hàn Gia vậy, chờ con gái bà về ở chung với La Tấn thì sẽ ngày ngày thổi hơi bên gối.
Nghĩ vậy rồi Kiều phu nhân cũng đành cười trừ dỗ ngọt vài câu liền đưa Hàn thiếu Gia vào bên trong bàn tiệc.
Phòng thay đồ…
Mặt La Tấn đen lại, mày cau thật chặt, biết rõ thế này anh đã không thèm đến đây.
Anh đã nể mặt bọn họ, mà họ chẳng chút nào suy nghĩ cho anh, lòng dạ hoàn toàn là danh vọng quyền lực.
Quả nhiên Kiều phu nhân, bà ta càng ngày càng quá phận.
Bà ta nghĩ Hàn Gia còn như xưa sao? Giờ vẫn còn chạy theo Hàn Gia mà nịnh nọt? Nực cười, Hàn Gia nếu đủ mạnh như xưa thì cần gì phải hạ mình chạy đến đây mà dự lễ thành hôn của anh?
Bọn Hàn Gia đến cũng chỉ có một lý do duy nhất, chính là chuôi của bọn chúng phần lớn đã nằm trong tay của anh. Nói đúng hơn là trong tay người của anh dưới sự chỉ huy từ Văn Chí Hào.
Hàn Gia có lẽ lại không ngờ đến bản thân nuôi Hổ bao năm lại bị Hổ cắn trả.
Lúc đầu anh còn nghĩ là Cha vợ muốn thâu tóm mua chuộc người của mình để lật đổ La Thị. Nhưng sau đó điều tra rõ mới phát hiện người của anh không hề bị mua đi như Phi nghĩ.
Mà là chỉ làm việc ẩn theo lệnh Văn Chí Hào mà Chưa Kịp Báo Cáo lại với anh mà thôi. Bọn họ cần đánh bất ngờ, chỉ sợ báo cáo chờ lệnh sẽ khiến mất đi thời cơ nắm giữ bằng chứng phạm tội của Hàn Gia. Nên đã liều mình xông vào chỗ chết để tìm đường sống.
Tuy rằng La Tấn có tức giận, nhưng vẫn không dằn được mà khen thưởng.
Cũng ngầm nói lên La Tấn và Văn Chí Hào đã chính thức hợp tác lật đổ Hàn Gia.
Miệng vẫn chưa đáp ứng nhưng hành động đã nói lên tất cả.
"Chuẩn bị xe..." La Tấn ra lệnh cho nhân viên đứng cạnh, cậu ta liền vội vã bấm phone yêu cầu xe đến rước.
Anh cũng lười ở cái nơi giả dối nhàm chán này rồi! Tên kia không đến thì anh cũng chả cần phải diễn thêm nữa. Trong lòng anh hiện giờ đầy đầu đầy não đều là tiểu Tịnh sẽ bỏ anh mất thôi.
Anh phải mau chóng trở về, lập tức trở về.
Bước chân La Tấn mạnh mẽ nện lên sàn lát đá, vừa bước ra khỏi phòng thì Kiều Phu Nhân vội vã đi đến.
"Con mau ra Thánh Đường làm lễ! Tiểu Kỳ cùng Mục Sư đang chờ con ngoài ấy!"
Anh xoay người sang, ánh mắt sắc bén, bà ta giật mình hoảng hốt, chưa kịp nói gì thêm thì....
"Không xong... Chủ Tịch... Phu Nhân đến rồi! Chạy môtô phóng thẳng luôn vào trong sảnh. Bao nhiêu người đều ngăn không nổi!" Vệ sĩ của anh gấp rút chạy đến báo cáo.
"Cái gì?" La Tấn sau một hồi đầu óc trống rỗng thì cũng giật thót.
Anh hiểu tiếng Phu Nhân trong miệng bọn họ nói là ai.
"Phi đâu? Làm sao tiểu Tịnh có thể chạy đến đây được hả? Môtô từ đâu ra? Khốn kiếp!" Chân bước nhanh, La Tấn mặc kệ vẻ mặt há hốc của Mẹ Vợ đang bên cạnh mà chạy nhanh ra ngoài.
"Thông báo không ai được phép làm bị thương Tiểu Tịnh…"
"Dạ..." Dàn vệ sĩ cũng nhanh chân chạy đi, khỏi chờ anh dặn cũng chẳng ai dám chạm vào, bọn họ còn chưa muốn chết.
Chỉ là... cục diện không đơn giản như vậy, nơi này còn có người của Kiều Gia và Hàn Gia.
Văn Chủ Tịch thì không biết lý do gì không hề xuất hiện. Cũng vì sợ đám người kia làm bậy nên mới gấp rút chạy vào thông báo thế này đây.
La Tấn chạy ra đến Lễ Đường, chân vừa bước đến chỗ Mục sư và Cô Dâu thì cũng vừa lúc Tiểu Tịnh từ bên ngoài phóng xe thẳng vào trong.
Chạm vào ánh mắt La Tấn, khóe môi Ninh Tịnh nhếch lên mỉm cười dưới tấm kính lớn trên nón bảo hiểm.
Kít......
Tiếng xe moto thắng vội, bánh xe lết ngang.