Ninh Tịnh không đáp lời anh, duỗi chân đứng bật người dậy, phủi phủi vuốt ngay ngắn lại quần áo.
Cô chậm chạp lấy đồ mang vào nhà tắm. Cô muốn tắm một lần thật sạch thật sạch.
TẨY TRÔI HẾT TẤT CẢ QUÁ KHỨ ĐÃ QUA.
Ánh mắt La Tấn dõi theo bóng lưng cô mà lòng quặn lại, bước chậm lại trước cánh cửa phòng tắm bị đóng kín, tay chạm lên cửa.
Anh biết là hiện tại dù anh nói gì đi nữa tiểu Tịnh cũng cảm thấy chói tai gai mắt. Sau này anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.
"Chăm sóc tiểu Tịnh cẩn thận!" La Tấn ra lệnh cho Phi, lại chẳng mang chút sức lực nào, chán nản lê bước chân rời khỏi.
Hôm nay La Tấn mặc bộ lễ phục tân lang thật đẹp chỉ là vẻ mặt một chút khí sắc vui vẻ cũng chẳng còn.
"Tiểu Tịnh nếu ở trong phòng tắm làm chuyện dại dột gì gì đó, thì em cũng không dám xông cửa mà vào đâu đại ca!" Phi rõ rành rành là uy hϊếp.
Bước chân La Tấn bỗng dưng khựng lại, môi cắn chặt.
"Cậu không biết gọi nữ vệ sĩ đến à? Còn chê anh đây chưa đủ phiền sao?" La Tấn giận đến cả gương mặt đều đỏ.
"Tiểu Tịnh sẽ không làm mấy trò ngu ngốc đó!" Chân lại bước đi, La Tấn biết tiểu Tịnh khi nổi giận sẽ đập phá đồ, nhưng sẽ không tự sát hay làm chuyện dại dột gì.
Vì tiểu Tịnh sẽ nghĩ cho anh, không muốn khiến anh dằn vặt đau khổ vì cô, càng sẽ không muốn tha chân sau làm anh đồng tình thương hại.
"Cứ cho là vậy đi! Chúc Chủ Tịch trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão!" Phi cúi người vô cùng thành khẩn chúc phúc.
La Tấn lại cảm thấy cực kỳ chói tai đến lạ thường.
La Tấn nhích người rời đi, cũng muốn cái hôn lễ khốn kiếp này trôi biến thật nhanh, anh còn muốn trở về ôm tiểu Tịnh cả ngày, ngắm nhìn cô cả một đời.
Nghe từng bước chân La Tấn rời đi lòng Ninh Tịnh càng thêm lạnh lẽo trống rỗng, cứ ngỡ bản thân sẽ khóc, khóc thật bi thương.
Hóa ra một giọt nước mắt cô cũng không rơi được, cứ như kẻ vỡ nát con tim không phải là chính mình.
Anh đoán đúng rồi cô sẽ không làm chuyện dại dột níu kéo để tìm về sự thương hại.
Thậm chí.... Cô còn dành tặng anh một món quà bất ngờ.
Bước người ra khỏi phòng tắm, hương thơm xà phòng thoang thoảng thơm ngát.
Ninh Tịnh đưa tay lấy máy sấy tóc từ tay Phi, mắt hướng nhìn tấm Thiệp Hồng nằm nơi góc khuất bên kệ sách, cô vẫn giữ nó cho đến hiện tại.
EM GÁI cô đã tốn bao công sức để đưa tấm thiệp mời này vào trong tay cô. Nếu còn không đi nữa thì quá là phụ lòng tốt của em gái cô mất rồi à?
"Nhìn tôi làm gì? Không phải cậu cũng đã biết tất cả lịch trình của tôi rồi sao?" Đừng nghĩ cô là đồ ngốc, có thể tránh né lúc không có anh mà lén làm chuyện của mình.
Nhưng Ninh Tịnh biết rõ không thể lọt qua được hệ thống theo dõi của tên nhóc này.
Đến giờ anh vẫn không hay biết gì, thì chỉ có một khả năng, cũng là cô đặt cược vận may cả đời của bản thân vào đó.
Phi sẽ không báo cáo lại với anh những gì cô sắp làm.
"Ey... Phu nhân, Chị cũng là nữ chủ nhân của Phi a! Phi có thể đắc tội với đại ca, đắc tội với cả thế giới cũng không thể đắc tội với phu nhân đâu a! Chuyện chủ nhân làm thì sao Phi dám chen vào mách lẻo được chứ?"
"Đủ dẻo miệng!" Ninh Tịnh phì cười, nụ cười vẫn không in sâu đến đáy mắt.
"Vậy..." Ninh Tịnh liếc mắt sang nhìn phản ứng của Phi.
"Đã giúp tôi dọn sạch hết chướng ngại rồi?"
"Không hề! Xưa nay làm gì có chướng ngại gì đâu a? Phi hoàn toàn là cho người theo bảo vệ phu nhân! Hoàn toàn là bảo vệ, không hề có ý gì khác a!" Vô cùng nịnh nọt, nếu Tấn Tấn có mặt tại đây thì chắc chắn để đuổi ngay cái tên gián điệp này đi.
Rõ ràng là theo anh từ nhỏ, thế mà lại bán đứng anh chạy theo nịnh nọt tiểu Tịnh? Quá sức mà!
"Sẽ xem biểu hiện của cậu ra sao để suy nghĩ lại chuyện của cậu và tiểu Vân. Tôi vẫn chưa hoàn toàn đồng ý việc cậu tiếp cận tiểu Vân nhà tôi đâu đấy!" Cô khép luôn cửa phòng lại bỏ Phi bên ngoài.
"Trời ạ, đúng là Chị em chôn nhau cắt rốn mà! Tới kiểu cách nói chuyện cũng y chang nhau!" Khỏi cần phải làm khó cậu làm gì, vì quả thật đến giờ tiểu Vân có thèm đếm xỉa tới mặt cậu đâu cơ chứ?
Hoàn hoàn toàn toàn là tình đơn phương oa...
Khổ cái thân mà, đến giờ này mới có mảnh tình vắt vai. Lại còn là tình đơn phương đau khổ lê thê nữa cơ? Là do đại ca, tất cả là tại đại ca, khi xưa bỏ rơi tiểu Tịnh làm gì? Giờ lại liên lụy đến cậu không được tiểu Vân tin tưởng cơ chứ?
Còn nói cái gì cậu nhỏ tuổi hơn, nhỏ tuổi thì làm sao?
Có ai sáng mắt nhận ra trân bảo ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như cậu không hả? Được cậu để mắt còn chê nhỏ tuổi, hừ…