Ninh Tịnh có cảm giác căn trọ ngày hôm nay tĩnh lặng đến lạ thường, ngồi cuộn mình dựa vào vách tường lạnh lẽo mà lòng cảm thấy trống trãi đến hoang lạnh.
Nên đi thì cuối cùng cũng không ở lại, hôm nay có lẽ như người xưa hay nói chính là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời La Tấn, cũng là ngày tàn nhẫn nhất trong nhân sinh của cô.
Phải chăng đau quá sâu rồi lại hóa thành hư không? Hiện tại ngoài trống rỗng mù mịt ra thì cô không còn cảm nhận được gì nữa.
"Em không được nghĩ vẩn vơ!" Giọng La Tấn trầm ấm kề sát bên tai, anh mặc bộ lễ phục màu đen tuyền đập vào mắt cô càng trở nên gay mắt, ngồi đến bên giường dang tay muốn ôm choàng lấy tiểu Tịnh thì bị cô né người tránh đi dùng tay đẩy anh ra xa.
La Tấn vẫn vờ như không thấy cánh tay chống đối của tiểu Tịnh, chụp lấy mà ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái đầu còn vương hương thơm dịu ngọt say đắm.
"Anh sẽ trở về thật sớm! Tối nay anh sẽ tự xuống bếp làm cơm cho em ăn chịu không?" Dỗ như dụ trẻ con.
Ninh Tịnh vẫn không đếm xỉa đến La Tấn mà loay hoay chồng chất lại đống tiền xấp xấp chất đầy xung quanh.
Cả buổi sáng tiểu Tịnh vẫn mải mê chăm sóc đống tiền Lương Phục Vụ ấy mà chẳng hề nói với anh câu nào.
"Phi!" Câu đầu tiên tiểu Tịnh mở miệng lại là gọi người khác đến, giọng vô cùng dửng dưng.
"Phu nhân, có Phi đây!" Vội vã lên tiếng, nhiệm vụ của cậu hôm nay là Canh Tù, phải theo sát tiểu Tịnh 24/24, vì có chuyện gì xảy ra là cậu có mười cái mạng cũng gánh không nổi.
Ninh Tịnh chỉ tay về hướng mấy xấp tiền trước mặt, mặt cũng không hề ngẩng lên.
"Đủ tiền viện phí vài năm cho Má lớn không?"
"Ưʍ... khoảng hơn 3 năm!" Vô cùng thành thật và nhanh chóng báo ra kết quả, dù sao tiền cô đều để sẵn một xấp là một vạn vô cùng dễ tính.
La Tấn bỗng dưng bất an nhíu nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy bờ vai tiểu Tịnh nắm chặt lại.
"Còn đống bên này? Đủ xây mới lại Viện Lão Viên hay không?" Cô lại chỉ ngón tay sang chồng tiền lớn bên cạnh.
"Đủ ạ!" Phi vội lớn tiếng đáp lời, lại bồi thêm một câu.
"Còn có thể dư ra tiền cơm nước chợ búa cho mọi người đến vài năm!" Vừa nói vừa nhìn hướng sang ai kia vẻ mặt vô cùng tức tối đang nhìn cậu.
Kênh cậu làm gì kia chứ? Có vợ không lo giữ ở đó mà trách cậu à?
"Có chút vầy thì làm gì đủ chứ? Không đủ xây cái móng nhà nữa!" La Tấn cuối cùng cũng lên tiếng chen ngang, giọng cực kỳ khó chịu.
Anh thật sự là muốn đem hết đống tiền này vứt sạch vào thùng rác cho rồi. Ai mượn anh hàng ngày Trả Lương đầy đủ nhanh chóng nhiệt tình không thiếu sót như thế cơ chứ? Muốn lấy lòng tiểu Tịnh giờ hóa ra tự hại mình rồi đây?
Ninh Tịnh không nói gì chỉ ngẩng mặt lên nhìn Phi để xác nhận.
Cậu liền vội vàng: "Phu nhân, đảm bảo dư sức! Nếu không Phi tình nguyện bồi thường thiệt hại!"
Ý là dù có thiếu thì cậu cũng sẽ bù vào đấy, dám lườm cậu sao? Xem ai chết trước ai nào.?
Cứ ngoan cố đi đến cái hôn lễ chết tiệt ấy đi! Muốn chết thì cậu cũng không thiện lương gì mà không tặng thêm một đao bỏ ghét? Hừ!
"Phi...." Giọng ai kia gầm lên, nổi giận rồi. Chỉ tiếc là không có ai thèm quan tâm.
"Tiểu Vân đi công tác về...." Thật ra người khiến cô lo lắng nhất vẫn là tiểu Vân, cứng đầu ngang ngạnh và không bao giờ biết nói lý. Hoàn toàn là một kẻ điên, làm việc luôn vì cô mà suy nghĩ.
"Phi lo... có thể lo cả đời cũng không oán trách..." Chưa chờ cô nói hết câu đã nhanh chóng muốn chứng minh thân phận.
Ninh Tịnh cùng La Tấn chợt ngớ người nhìn Phi, rồi cô cũng bỗng nhiên phì cười, lòng thật nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn tên đó làm gì hả? Anh cho em biết, hắn quen một lần cả trăm cô, lừa người ta mang thai rồi bắt phá thai, lừa con gái nhà người ta xong rồi ruồng bỏ, không đáng tin!" La Tấn ra sức mà bôi nhọ.
"Như anh hiện tại sao?" Ninh Tịnh ngước đôi mắt to trong veo sâu hun hút không thấy đáy lên mà nhìn anh, khóe môi cười nhạt.
"Anh...." Thật tức chết anh mà.
"Anh chưa từng lừa ai có thai rồi bỏ nhé! Anh có thể là kẻ bạc tình nhưng anh sẽ là người cha có trách nhiệm!" Định vỗ ngực xưng anh hùng nhưng nhìn thấy đôi mắt cô trở nên mờ mịt đượm hơi sương thì anh bỗng dưng im bặt.
"Đi làm người cha có trách nhiệm của anh đi! Đừng ở đây chướng mắt tôi!" Ninh Tịnh cúi nhẹ mặt nụ cười trở nên trêu chọc.
Anh nói không sai, anh là người Cha có trách nhiệm. Chỉ là cô và con luôn không có phúc để hưởng mà thôi. Chưa bao giờ có được cái phúc phận đó.
"Anh muốn ôm vợ của anh một chút! Người vợ duy nhất của anh! Em là duy nhất trên đời! Không ai có thể thay thế!" La Tấn ôm lấy cô mà xoa xoa dỗ dành.
Phi liếc mắt coi thường, có ngọt ngào dụ dỗ thêm cũng vô dụng thôi.
Những ngày này tiểu Tịnh liên lạc ai và chuẩn bị những gì có lẽ La Tấn không hay biết, nhưng Phi thì vô cùng vô cùng rõ ràng nhá.
Chỉ là Không Thèm báo cáo lại thôi, hừ!