-Chuyển Cảnh Hồi Ức —
Đứng trước cánh cổng ngôi biệt thự Văn Gia giữa sườn núi, căn nhà chất chứa bao nhiêu là ký ức tươi đẹp của một nhà ba người.
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu quay người rời đi, tay kéo cái vali chỉ mang theo những món đồ thuộc về riêng mình.
Bên cạnh là một cô bé con xinh xắn tròn múp míp với đôi mắt rướm nước sưng húp. Chứng tỏ đã khóc rất nhiều rất nhiều, thậm chí đến giờ đôi môi bé xinh ấy lắm lúc vẫn bật ra tiếng nấc cực kỳ đáng thương.
"Làm sao lại bỏ cục cưng na? Làm sao cha lại bỏ rơi bảo bối vậy hả mẹ?" Cho dù cha mẹ đã cố che giấu nhưng với một con nhóc mẫn cảm hay tò mò như tiểu Tịnh thì cũng hiểu ra được rằng cha mẹ đã không còn ở bên nhau nữa.
"Không bỏ! Chỉ là chúng ta không ở cạnh nhau mà thôi! Con vẫn là bảo bối của Cha mà!" Sau một lúc im lặng thì bà cũng xoay sang xoa nhẹ đầu của cô con gái bé nhỏ.
"Chúng ta đi nào!" Đưa tay kéo giúp con chiếc vali nhỏ xíu.
"Xấu Xa!!!" Tiểu Tịnh chổng mông hét toáng lên thật lớn về hướng bóng dáng cao lớn đứng bên trong ô cửa sổ.
"Cha là kẻ xấu... huhuhu oa.." Cô nhóc khóc lên một cách tức tưởi.
"Không khóc! Đi thôi con, đã hứa với Mẹ thế nào?" Lau lấy nước mắt trên mặt con, môi bà khẽ nhếch lên mỉm cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh mông lung.
Quả nhiên... Người đàn ông ấy đã không muốn giữ lại hai người bọn họ, bà cũng nên dứt tình đi thôi.
Đã đến lúc phải buông bỏ tất cả rồi.
"Chờ cục cưng một xíu! Mẹ ơi huhuhu..." Cô nhóc chùi chùi nước mắt, cong môi mếu máo híc híc híc.
Chìa bàn tay bé xíu kéo mở khóa vali ra, móc ra một xấp ảnh toàn Soái ca.
"Huhuhu..." Cô nhóc vừa mếu máo vừa đem ảnh trãi trãi trãi hết xuống lối đi.
"Làm sao vậy?" Không phải con bé thích nhất Soái ca sao? Sao lại bỏ hết xuống đường thế này?
"Xấu xa... Soái làm gì? Ăn không được! Xài cũng không được! Bỏ vợ bỏ con! Một đám xấu xa đó na~ huhuhu..." Dùng chân nhỏ mà dẫm dẫm đạp đạp lên.
Rồi lại như sực nhớ ra gì đó, lại nhào đến bên vali của bà mà kéo mở ra, rút luôn ra tấm ảnh của người đàn ông kia, bỏ luôn xuống dưới chân bà.
"Đạp lên đi na... huhu! Mẹ đạp lên đi na~" Cô nhóc dẫm dẫm dẫm lên rồi còn bắt bà phải dẫm.
Bà thật dỡ khóc dỡ cười mà: "Làm sao ảnh lại nằm trong vali của Mẹ hả?"
"Cục cưng nghĩ nghĩ là Mẹ sẽ nhớ Cha đó na~ Nhưng mà Cha xấu xa! Không cho nhớ! Mẹ không được nhớ nữa đâu na~ huhuhu..." Lại dẫm dẫm dẫm lên hình của ông mà đi.
Bà thật hết nói nổi, lúc trước còn xin hình Cha để treo chung với Soái ca. Còn bị Bà nói đùa là Cha là của Mẹ nên không cho bảo bối treo trong phòng. Phải treo bên phòng Mẹ, muốn ngắm Cha thì chạy sang phòng Mẹ mà ngắm.
Thế là cứ ngày ngày có một cục bột nhỏ cứ len lén chui vào phòng bà để Trộm ngắm Soái ca của bà.
Riêng người Soái ca ấy lại cứ bật cười mỗi khi thấy tiểu bảo bối của mình ra sức trộm hương, cực kỳ cảm thấy tự hào vì bản thân thật Soái.
Giờ thì... cuối cùng ảnh người Soái ca ấy cũng bị bé con trộm đi, nhưng lại trộm mang theo để Nhớ Thương như thế này đây.
Văn Chí Hào nhìn về hướng hai bóng hình nơi xa ấy là lòng đau quặn lại.
Tên đã theo lao, mọi thứ không thể dừng lại.
Ông biết rõ thế lực Hàn Gia, thà rằng Ông để Vợ và Con rời đi, cũng không muốn họ phải đối mặt với nguy hiểm luôn luôn rình rập.
"Chờ Anh!" Môi Văn Chí Hào cắn chặt đến bật máu, đôi mắt đỏ ngầu đầy tang thương.
Bà cúi người ôm lấy bé con, móc lấy chiếc vali nhỏ xíu kia vào vali lớn của mình.
Bà đứng dậy lướt mắt về hướng bóng người nơi cửa sổ ấy lần cuối, môi khẽ mấp máy hai từ: "Vĩnh Biệt!"
Bà tôn trọng lựa chọn của Ông, càng không muốn bản thân trở thành đá cản đường.
Hãy làm những gì Ông muốn, nếu tất cả khiến Ông vui vẻ hạnh phúc.
Bước chân không biết là vô tình hay cố ý lại rơi trên tấm ảnh người đàn ông bà yêu cả một đời.
Vĩnh Biệt…
~~~ END Hồi Ức ~~~