~~~~~~~~~~ Hồi Ức ~~~~~~~~~~
Nơi căn phòng quen thuộc của cô con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu, bảo bối duy nhất của cả đời Văn Chí Hào.
Người phụ nữ ngồi ngay mép giường, tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ còn nóng bừng vì cơn sốt.
Ánh mắt đượm nước nhìn chăm chú vào bé con trắng trẻo xinh xắn múp míp khoảng 4, 5 tuổi nằm ngủ mơ màng với chiếc khăn nóng đắp lên trán.
"Em xin lỗi, đã không thể giữ đúng lời hứa ở cạnh anh cả đời này..." Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng lại như búa tạ nặng ngàn cân đập thẳng vào trái tim củaVăn Chí Hào đang đứng phía sau lưng.
Bà đã từng thề dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đều sẽ mãi mãi ở cạnh Ông, nhưng... quả nhiên vẫn là làm không đến.
"Sẽ không có lần sau! Anh hứa với em... Anh sẽ không để chuyện này lại xảy ra bất kỳ một lần nào nữa!" Giọng gần như là run rẩy, Văn Chí Hào bước nhẹ đến ôm chầm lấy người phụ nữ ấy từ phía sau, thật không muốn buông tay, không thể buông tay.
"Một ngày... em cũng qua không nổi nữa!" Sống không bằng chết thế này, thà rằng để bản thân chết đi cũng không muốn ngày ngày nhìn ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người đàn bà kia.
Ngày ngày ngồi thẫn thờ chờ người đàn ông mình yêu thương nhất kết hôn cùng ả đàn bà đó.
Ngày ngày thấp thỏm lo âu đề phòng những thủ đoạn hèn hạ ti tiện kia, đề phòng đến thế nào cũng không thoát…
Bảo bối của cả đời mình lại suýt phải mất mạng vì bị ả ta hãm hại đến suýt chết chìm.
"Anh làm tất cả là vì báo thù cho Cha mẹ anh và Cha mẹ em! Chẳng lẽ em muốn để bọn họ chết không nhắm mắt sao? Chúng ta sống khổ cực bao năm nương tựa lẫn nhau đấu tranh đến hiện tại! Chẳng lẽ em cam tâm lại lần nữa những gì chúng ta vừa tạo dựng bị rơi vào tay bọn người Hàn Gia kia?"
Ông là vì cái gì? Chẳng phải vì báo thù cho Cha mẹ hai người sao?
Hiện tại Hàn Gia tuy không biết rõ thân phận của Ông, nhưng Hàn Gia sẽ để một kẻ trắng tay như Ông nắm giữ thị trường Dầu Hỏa trong nước sao?
Dưới sự chèn ép của bọn họ, Ông thật sự đã chống đỡ không xong rồi.
Chỉ có thể lợi dụng người đàn bà kia. Ông cưới người đàn bà kia vào cửa, Hàn Gia cũng sẽ yên tâm vì Kiều Gia sẽ ra mặt chống đỡ.
Tạm thời thôi! Đây chỉ là kế sách tạm thời thôi! Ông nhất định sẽ lật đổ cả Hàn Gia lẫn Kiều Gia, sẽ bóp chết bọn họ để thay Cha mẹ báo thù.
"Em không vĩ đại như anh, em không thể đánh đổi chồng và con gái của mình chỉ vì thù hận. Thứ em muốn chỉ là một gia đình ba người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau mà thôi! Một mái lá, một mảnh vườn… ngoài ra bất thứ gì em cũng không cần! Anh hiểu không? Em càng không muốn chia sẻ chồng mình với bất kỳ người đàn bà nào khác!" Mắt vẫn ngắm nhìn cô con gái bé nhỏ, từng giọt nước mắt theo má lăn dài.
"Anh không cam tâm, thật sự không cam tâm! Cha mẹ chúng ta chết như thế nào? Là nổ tan xác mà chết! Bọn người ác nhân đó phải trả giá cho tất cả!" Cả người Văn Chí Hào run lên, thù hận chiếm đầy nơi khóe mắt hằn đỏ.
"Em không trách anh, Hào! Hãy để em và con rời đi! Dù sao... có lẽ.... giờ phút này anh đã không còn thuộc về em và con nữa rồi!" Bà nở nụ cười mà ánh mắt đau xót xoay người nhìn vào đôi mắt đầy hoảng hốt của chồng.
"Người đàn bà của anh không phải mang thai rồi sao?"
"Anh......." Môi Văn Chí Hào run run.
"Đó không phải của anh!" Ánh mắt cay đỏ, ông cố gắng tìm thấy chút niềm tin của người mình yêu.
"Em đã từng nói với anh, Em không cầu gì khác, chỉ cần một đời một đôi. Anh đã có người thích hợp hơn em, cũng đã chọn người ấy. Giấy ly hôn em đã để sẵn trên bàn làm việc!" Lòng bà nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng gượng hít sâu vào một hơi.
"Đời này... hãy sống thật hạnh phúc! Hào!" Cho dù không có em và con bên cạnh, vế sau đã bị nghẹn ngang không thốt lên được.
"Anh không muốn! Anh không làm gì sai cả! Anh làm tất cả là vì cha mẹ, là vì em và con! Anh không cam tâm lại trắng tay vì bọn khốn ấy! Anh thật sự không cam tâm!" Văn Chí Hào gào lên, tiếng thét vang vọng, khóe mắt hằn đỏ trào ra từng giọt nước nóng bỏng.
"Mẹ ơi.. Mẹ ơi..." Giọng bé con mơ màng giật mình tỉnh giấc, tay chân quáng quàng tìm kiếm vòng tay ấm áp, thật sợ, giấc mơ thật đáng sợ, người đàn bà kia đẩy bản thân ngã xuống nước rồi bỏ đi, bỏ mặc mình kêu khóc cũng không ai đến cứu.
"Có mẹ đây! Tiểu Tịnh ngoan! Không phải sợ nữa!" Bà ôm lấy cô bé vào lòng, vừa định dỗ con thì lại bị một đôi tay cứng cỏi giật lại ôm lấy.
"Anh không cho phép em và con rời đi!" Giọng Văn Chí Hào đầy hoảng loạn, lại cố ôm bé con vào lòng che lại tai và mắt cô bé, không muốn bé con phải chứng kiến cảnh này.
Bà không nói gì chỉ nhìn thẳng vào ông, không còn nước mắt, cũng không chút yếu đuối mềm mỏng.
Ánh mắt đầy kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Văn Chí Hào.
Lòng ông hụt đi một nhịp, nghe cả tiếng con tim của bản thân vỡ nát.
Người phụ nữ ông yêu, chính ông hiểu rõ nhất, bọn họ sống bên nhau từ nhỏ đến lớn.
Lúc cha mẹ hai người mất đi, cho dù sống nương tựa vào ông, được ông bảo bọc che chở thương yêu nhưng cũng chưa bao giờ đồng ý sống phụ thuộc.
Ánh mắt này nói lên đều gì? Kết cục đã định!
Những gì Bà quyết định rồi thì trời có sụp đổ cũng không bao giờ thay đổi.