Dưới ánh trăng mờ luồn vào khe cửa sổ, La Tấn thấy rõ ràng đôi mắt sáng rọi tựa ánh sao ấy đầy tức giận nhìn anh. Tay chân cô đá đạp không yên cứ muốn đẩy anh ra.
"Cha em là có nỗi khổ…"
"Im ngay!" Ninh Tịnh quát lớn, cong người dùng răng cắn mạnh vào vai anh.
"A......." La Tấn đau đến hét lên.
"Sao em ngày càng hung dữ vậy hả?" Anh dùng tay đè lên trán cô ép nằm ngay xuống gối.
"Cha em muốn hợp tác với anh lật đổ Hàn Gia...." La Tấn muốn cô hiểu, tuy rằng anh không hoàn toàn tin vào Ông ta, cũng chưa lên tiếng đồng ý có hợp tác hay không, nhưng ít ra hiện tại chỉ có dùng ông ta để làm Nhân Chứng, anh thật là không có đi gặp Nhã Kỳ, oan uổng a.
"Tôi không có Cha! Anh có im ngay không?" Ninh Tịnh cắn răng mà quát lên, dùng hết sức mình mà giãy ra khỏi sự kìm kẹp của anh.
"Anh...." La Tấn thật hết biết mà, muốn lấy Cha cô ra đỡ đạn ai ngờ càng châm dầu vào lửa, haizzz.
"Ý anh là muốn giải thích với em! Anh không có đi gặp cô ta! Không có đi mà vợ iu ơi! Bà xã iu ơi..." La Tấn mếu máo làm nũng luôn rồi, càng ngày anh càng hoang mang, càng ngày càng sợ mất đi cô.
Cô thì càng ngày càng lạnh nhạt càng ngày càng cố ý muốn xa lánh anh.
Anh đau lòng đến sắp điên rồi.
Ninh Tịnh bỗng dưng dừng hết động tác giãy dụa, La Tấn trong lòng nở hoa, môi thật sự giương lên muốn cười rồi, lại nhìn thấy cô thở hổn hển hổn hển thì cũng phì cười ra tiếng.
"Cái đồ ngốc nhà em! Quậy cho dữ vào giờ mệt rồi sao?"
"Khó thở!" Cô gắt lên.
La Tấn vội vàng nhích người không để bản thân đè lên cổ hay lên mặt tiểu Tịnh.
"Thoải mái sao?" Vuốt nhẹ cọng tóc vướng ngay bên môi giúp cô.
"Tránh chân ra!" Cô lại gắt.
La Tấn lại dời chân ra khỏi bụng tiểu Tịnh, chỉ là dời chứ không hề thả ra.
"Thở được rồi sao? Dễ chịu không bà xã?" Anh nịnh nọt nịnh nọt, hôn nhẹ lên cái gò má đỏ bừng đang giận dỗi kia.
"Cút khỏi phòng!"
"Cái này không được nha bà xã! Em không được lấn lướt anh! Đừng thấy anh cưng rồi lấn lướt!" La Tấn dụi đầu vào hõm cổ, úp mặt vô gối cạ cạ cạ cằm lên vai tiểu Tịnh.
"Không biết xấu hổ!" Ninh Tịnh nhột đến muốn né người đi, lại bị tên kia giam lại không thể cục cựa, rồi cũng đành nằm yên.
Một hồi lâu sau, Ninh Tịnh nghe được tiếng thở đều nhịp ngáy ngủ của tên khốn đang nằm cả người đè lên mình, mày cô nhíu nhíu chặt lại, vầy mà cũng ngủ cho được?
Người mệt mỏi phải là cô mới đúng chứ? Tên khốn nhà anh không phải nên ăn ngon ngủ ngon sao?
Sắp cưới được vợ rồi kia mà, còn mua một tặng một, gia đình ba người hạnh phúc thế kia còn gì?
Ninh Tịnh im lặng nhìn lên trần nhà, biết rõ dù có say đến mấy bản thân vẫn tỉnh táo đến lạ thường...
Lại một đêm không ngủ…
La Tấn tiếng thở vẫn đều nhịp, nhưng ai biết được anh có thật là ngủ được ngon giấc như cô vẫn nghĩ hay không?
Hay chỉ là giả vờ ngủ để cô chịu nằm yên mà không gây lên với anh nữa?
La Tấn biết cô cả đêm không ngủ, anh cũng vậy, ôm trọn lấy cô, hơi thở đều nhịp nhưng là một đêm không thể nào chợp mắt…
-----------
Văn Gia, nơi căn thư phòng đặc biệt trang nghiêm.
Có một bóng dáng cao lớn ngồi nơi bàn làm việc, người đàn ông trung niên ánh mắt sâu thẳm xa xăm, năm tháng trôi qua vẫn không che mờ đi nét cương nghị trên gương mặt ấy, từng đường nét trên gương mặt ông đều hoàn hảo uy nghiêm.
Tay Văn Chí Hào cầm một xấp ảnh lớn cỡ A3, hình ảnh có chút ố nhòe và lấm lem bụi bẩn, thậm chí có cả dấu chân nho nhỏ lẫn từng hạt cát hằn sâu lên đó.
Dấu chân bé xíu đập vào mắt như giẫm nát tâm hồn Ông, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không thể nào quên được, từng hạt cát rơi dính trên bức ảnh cũng khiến Ông xem như trân bảo, một hạt cũng không muốn chúng rơi đi mất.
Cả xấp hình khoảng 6, 7 bức ảnh hoàn toàn là những bức ảnh Soái Ca .
Trong đó có một tấm ảnh thanh niên điển trai có rất nhiều nét tương ông nhưng lại trẻ trung hơn, anh khí hơn.
Riêng bức ảnh ấy lại có thêm một dấu chân lớn, in lên càng sâu sắc, càng khiến lòng Ông quặn đau đến ánh mắt cay đỏ mờ hơi nước.
Đặt nhẹ xấp ảnh xuống bàn, cẩn thận đến sợ mức một hạt cát nào bị rơi đi.
Văn Chí Hào bật ngửa ra ghế, hai mắt nhắm chặt lại…