Không Thể Thay Thế

Chương 52: Anh không có thăm cô ta mà vợ ơi!

"Ai cho phép em uống rượu?" La Tấn vòng tay ôm siết, răng cắn chặt lại nén cơn giận.

"Tránh xa tôi ra!" Ninh Tịnh giãy người ra khỏi vòng tay anh.

La Tấn nhíu mày, ngập ngừng một lúc cũng buông tay ra khỏi cô, môi mím chặt lại nén cơn giận.

Anh ngồi yên một lúc đến khi cảm thấy nhịp thở cô đều trở lại, chìa tay ra chậm rãi nhẹ nhàng vòng qua người muốn ẵm lên thì....

Xoãng…

Tiếng chai thủy tinh đập mạnh vào góc tường sau lưng La Tấn.

Ninh Tịnh bật mở đôi mắt nhìn thẳng vào mắt La Tấn, không có ấm áp ngọt ngào chỉ có căm phẫn và giận dữ.

"CÚT!!!" Làn môi khô phun ra một chữ cũng đầy khô khốc khàn đặc.

La Tấn sau chút hoảng hốt thì cũng nhíu chặt mày, mắt nhìn chăm chăm vào tiểu Tịnh, bốn mắt nhìn nhau.

Một lúc....

Một lúc.......

Lại một lúc.....

Không ai nhịn ai, cuối cùng La Tấn cũng đành nhận thua, cụp nhẹ mi mắt, thở dài một hơi, tay chầm chậm buông rời tiểu Tịnh ra.

"Anh không có đi thăm cô ta..." Giọng nghe ra có chút uất ức đáng thương, môi còn cong lên như đứa trẻ bị oan ức.

"Em xem xem, điện thoại của anh thậm chí còn chặn tất cả những số lạ gọi đến!" La Tấn đáng thương móc móc phone ra chọt chọt cho cô xem.

"Thậm chí từ xưa đến giờ còn không có lưu số máy của cô ta..." Đây là anh nói thật, Nhã Kỳ vốn là thư ký của anh, hoàn toàn là gặp nhau tại công ty nên cũng không có gì cần liên lạc. Anh lại chán ghét bị kẻ khác làm phiền, nên luôn luôn là người lạ chớ tới gần.

Vẻ mặt Ninh Tịnh vẫn lạnh nhạt, thậm chí còn quay đi nghiêng người tựa đầu vào tường nhắm mắt không thèm đếm xỉa tới La Tấn.

"Haizzz... Người ta có vợ, mình cũng có vợ! Người ta nuôi vợ thế nào mà càng ngày càng hiền thục dịu ngoan! Mình Cưng vợ Yêu vợ Chìu vợ thế nào mà ngày ngày càng hung dữ với chồng!" La Tấn nhấn mạnh ba chữ Cưng Yêu Chìu vừa khóc lóc kể lể vừa cúi người dùng chổi nhỏ quét quét dọn dọn đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.

"Hở tí là đập đồ! Hết đập cả đèn ngủ giờ đập tới chai rượu! Lỡ chút nữa em đạp trúng rồi sao hả?" Tay áo ống quần gì cũng xoắn hết cả lên, cặm cụi lụm lụm quét quét dọn dọn, miệng vẫn không quên lẩm nhẩm cố tình nói cho ai kia nghe.

Ai kia vẫn nghiêng người dựa vào tường nhắm mắt không thèm để ý.

Chạy ra vứt rác xong lại vác cái máy hút bụi nhỏ vào cho chạy vòng quanh.

Căn nhà nhỏ xíu mà anh trang bị toàn là máy móc, cưng thế này mà còn hung dữ với anh cho được? Đau lòng chết anh!

Lò mò leo lên mép giường ngồi cạnh tiểu Tịnh, hít vào thở ra hít vào thở ra một lúc, dang tay chụp vội kéo cô nằm ngay ra giường đặt đầu cô lên gối, tất cả hành động không vượt quá 5 giây.

Chưa kịp để cô phát tác la hét gì đã vội vàng buông người cô ra, ngồi ngay ngắn lại bên mép giường.

Ninh Tịnh bật mở mắt căm tức nhìn cái tên khốn kia, kéo cô nằm ngay ra giường rồi giả vờ làm vẻ mặt ngoan hiền à? Anh vô tội lắm sao? Còn làm ra cái vẻ mặt uất ức như thế?

Cô chưa cho anh làm thái giám luôn là may lắm rồi, cút xa cô đi, đồ khốn!

Suy nghĩ vẫn còn nằm luôn trong đầu chứ chưa bật ra khỏi miệng, Ninh Tịnh kéo chăn trùm kín đầu lại, không muốn nhìn thấy tên khốn nhà anh.Giả vờ để cô thương xót sao? Cút nhanh cho cô nhờ!

Thấy tiểu Tịnh lại trùm chăn kín đầu vì không muốn nhìn anh là gan lại sôi lên, hai bàn tay thật muốn nhào đến mà lôi cô ra khỏi chăn đánh đòn một chặp.

"Là Cha em gọi anh ra..." La Tấn đành khai thật vì muốn được hưởng khoan hồng, cô mà không cho anh ôm thì làm sao mà ngủ cho được a?

Ninh Tịnh im lặng một hồi lâu, không biết có nghe anh nói gì hay không, rồi bỗng dưng lại hét lên.

"Chói mắt, tắt đèn!"

La Tấn nghiến răng nghiến lợi, nhổm người dậy đưa tay tắt đèn. Cô đừng nói là không thấy vết bầm trên mắt trái của anh? Nó sưng to thế này, còn rướm máu nữa đây này! Đau chết anh đó!

"Cha em còn đánh lên mắt anh đây này! Con mắt bầm tím sưng to thế này! Em nghĩ anh đi thăm cô ta mà bị ăn đòn kiểu này được sao hả?" La Tấn ngồi bên giường mà gắt lên chửi đổng.

"Ông ta gọi anh ra bắt phải hủy hôn, chưa kịp nói gì đã bị ông ta đánh...."

"Im miệng!" Ninh Tịnh co chân lên đạp luôn cái Đùng ngay bụng ai kia.

La Tấn hoàn toàn không chút phòng bị, bật người té luôn xuống sàn.

"Ui...." La Tấn lồm cồm bò dậy, lại leo lên.

"Em có trái tim bằng sắt thép à? Chồng bị sưng mặt sưng mũi thế này mà còn nỡ đạp anh?"

"CÚT!!!" Ninh Tịnh lại co chân lên muốn đạp.

Lần này La Tấn phản ứng kịp, lập tức chụp lấy chân tiểu Tịnh lại, máu nóng càng bốc luôn lên não.

Cô cố tình chọc anh phát điên mà!

La Tấn nhào luôn lên giường đè cả người cô xuống mà kẹp chặt lại.

"Không được hung dữ! Nằm yên cho anh!"

La Tấn càng cố giữ chặt, tiểu Tịnh càng giãy giụa mạnh, đầu cô vẫn còn bị kẹp dưới chăn.

Sợ tiểu Tịnh ngộp, La Tấn lại đưa tay cố rút chăn ra khỏi mặt cô.