Không Thể Thay Thế

Chương 51: Nỗi sợ mất đi cô

Hơn một giờ sau....

La Tấn nhẹ nhàng khép cánh cửa sắt lại, trong đầu vẫn còn đang tập trung suy nghĩ vì đoạn đối thoại vừa rồi.

Quả nhiên như anh dự đoán, Ông ta rất thương yêu cô. Giữa đêm khuya đến tận dưới lầu chỉ vì muốn gặp anh trao đổi điều kiện.

Anh còn tưởng ông ta sẽ bảo anh rời khỏi cô mà tham dự đúng lễ thành hôn với Nhã Kỳ, đằng này...

Chẳng những không làm vậy mà còn bắt anh phải hủy hôn với Nhã Kỳ, nếu đã quyết định ở cạnh tiểu Tịnh thì phải trân trọng yêu thương chỉ mỗi mình cô mà thôi.

Nếu đã yêu thương Cô và Mẹ cô như vậy, vì cái gì lại vứt bỏ tất cả để chạy theo người đàn bà họ Kiều kia? Giờ còn muốn hợp tác với anh làm một phi vụ lớn, muốn cùng anh lật đổ thế lực Hàn Gia? Nên biết rằng Hàn Gia chính là gia tộc gốc của Kiều Phu Nhân vợ ông.

Ông ta đang suy tính gì trong đầu? Thật sự là muốn cùng anh nhổ bỏ cái gai trong mắt bao năm của La Thị?

Hàn Gia là đối thủ một mất một còn của La Thị bao đời qua. Đến hiện tại cục diện vẫn như thế, luôn ngán chân sau anh mọi chuyện.

Nhưng thế lực Hàn Gia thâm sâu hơn La Thị, anh có thể vững như sơn đến ngày hôm nay cũng quả thật khiến Hàn Gia ghen ghét đến nổ đom đóm mắt rồi.

Cha cô muốn cùng anh lật đổ Hàn Gia, đổi lại vị trí của Hàn Gia sẽ thuộc về Văn Gia sau này, và cũng sẽ thuộc về người thừa kế duy nhất của Ông, Văn Đại Tiểu Thư - Văn Tịnh.

La Tấn hỏi Ông ta vì sao lại báo tử thân phận của tiểu Tịnh?

Nếu đã yêu thương tiểu Tịnh như vậy, vì sao còn khiến cô dùng thân phận của một người chết là sống trên cõi đời này? Lại sống một cách khổ cực như thế?

Ông ta im lặng một lúc, cuối cùng cũng trả lời anh.

"Là do tiểu Tịnh vì muốn trốn tránh Kiều phu nhân mà không dùng đến chứng minh thư. Bà ta tìm hoài không được, nên mới ra đối sách như thế, nếu đã muốn trốn tránh thì để cho con bé sống với thân phận một người chết cả đời. Ta không ngăn cản cũng vì có tư tâm. Ta không muốn con bé sống với cái tên Ninh Tịnh ấy! Giấy tờ thân phận mang tên Văn Tịnh vẫn hoàn hảo vô khuyết nằm trong tay Ta, thậm chí còn là người thừa kế duy nhất của Văn Gia. Bà ta không hề biết đến, còn con bé...Thật ra lúc Ta đến cứu tiểu Tịnh ra khỏi tay đám côn đồ kia, có để lại tiền và giấy tờ tùy thân của Văn Tịnh. Thậm chí cả sổ tài khoản ngân hàng, nhưng con bé đã không cầm lấy bất cứ thứ gì mà bỏ đi. Đến cái áo khoác của Ta nó cũng vứt lại, tìm lấy mảnh vải rách rưới dơ bẩn trong tầng ngầm mà che lấy người rời đi...."

La Tấn biết rõ, Văn Chí Hào kể ra cũng là vì muốn anh có thêm chút tin tưởng để cùng hợp tác với Ông.

Đầu vẫn luẩn quẩn với đống suy nghĩ, La Tấn chầm chậm bước về phòng.

Chân anh khựng lại, dưới ánh trăng mờ xuyên qua khe cửa, anh có thể thấy được dưới đất là một cái đèn ngủ đã vỡ toang nằm lăn lông lốc, Ninh Tịnh ngồi nghiêng người tựa đầu vào tường, tay ôm chăn quấn ngang bụng.

"Em sao vậy?" La Tấn quên hết sạch tất cả suy nghĩ, vội vàng đưa tay ngang vách bật đèn sáng lên, nhào ngay đến bên tiểu Tịnh, đưa tay sờ sờ trán, má rồi cổ và người cô. Mặt lạnh toát mà cổ lại nóng bừng.

Ninh Tịnh vẫn nghiêng người im lặng, hai mắt nhắm chặt, mày có chút nhíu lại, cổ họng khô khốc.

"Tiểu Tịnh!" La Tấn vội vứt chăn cô đang ôm ra, kéo mạnh ôm vào lòng, đôi tay rối rít xoa xoa người cô.

Anh bỗng dưng có một nỗi sợ ập đến, cuồn cuộn không ngừng đập vào tim.

"Anh không có đi thăm cô ta, anh ra ngoài có chút việc! Thật sự không có đi gặp cô ta..." La Tấn rối rít giải thích, lại không hiểu vì sao mình lại giải thích, cả người thổn thức bồi hồi hoảng sợ.

Ninh Tịnh vẫn nằm im bất động.

La Tấn lột nhanh áo khoác trên người khoác lên cho tiểu Tịnh, kéo cô ôm vào lòng muốn ẵm lên thì thấy trong góc nằm một vỏ chai rượu. Lòng anh gần như bốc hỏa, chả trách vừa rồi ôm cô lại nghe đến mùi rượu.

"Em muốn chết sao hả? Đã nôn đến thế rồi còn uống rượu?" Cô thật muốn làm anh tức điên cô mới vừa lòng mà! Nâng cô lên anh phải đưa vào bệnh viện trước rồi đánh đòn tính sau.

Bác sĩ đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần là không cho cô uống rượu nữa, nghiện rượu còn có thể cứu, như tình trạng loét dạ dày hiện tại của cô còn không chịu kiêng kỵ nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày không gì có thể cứu được.

"Bỏ tôi xuống!" Giọng Ninh Tịnh thỏ thẻ nhưng lại đầy kiên quyết dứt khoát, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

La Tấn dừng ngay động tác, thật muốn đánh đòn cô một trận, còn dám ra lệnh cho anh? Đến giờ phút này rồi còn không biết mình sai chỗ nào sao?