Đặt tiểu Tịnh ngồi yên xuống ghế, La Tấn đứng dậy cởϊ áσ ra đi vào phòng tắm rửa mặt lau tay, vắt khăn ướt mang ra lau lại cho cô một vòng.
Ai kia cái mặt rũ xuống cúi đầu lầm lì không thèm nhìn anh.
"Làm gì hả? Anh làm sai sao? Còn làm mặt giận? Đút cho em ăn rồi còn quậy với anh?"
Cô còn dám phồng má cúi gằm mặt mà giận hờn nữa? Hết có ưa mà, lau chùi xong cảm thấy sạch sẽ thơm tho rồi mới vứt cái khăn sang một bên, nhấc ghế ngồi đối diện cô.
"Coi cái mặt lầm lì kìa? Hết có ưa rồi!" La Tấn véo véo véo lấy cái gò má của cô, nâng ngẩng mặt lên, vò quần vò áo cái gì chứ? Chụp lấy hai tay cô không cho vò vò se se gì nữa, ghét rồi!
"Ai mượn ưa... cút đi đi..." Ninh Tịnh cất giọng mắng người mà không chút uy hϊếp nào, càng nghe càng cảm thấy có người lại muốn làm nũng.
"Hì... đi đâu? Vợ anh ở chỗ nào thì nhà anh ở chỗ đó! Đêm hôm thế này không ở nhà còn đi đâu nữa hả?" La Tấn lại dang tay ôm ôm ai kia vào lòng.
"Buông…"
"Không buông! Chết cũng không buông!"
"Mặt dày!"
"Ừ thì mặt dày!"
"Không phải nói muốn đi thăm cô ả kia với đứa con bảo bối của anh sao? Còn ở đây làm gì?" Cô lí nhí lí nhí lẩm nhẩm trong miệng.
"Có nói sao? Ai nói hả? Anh không có nói đi thăm ai hết đó nha? Chưa từng nói qua à!" La Tấn lưu manh phủi sạch không còn một mống.
Ninh Tịnh hả họng khó tin trợn mắt nhìn cái vẻ mặt đểu cáng của anh.
"Rõ ràng có nói! Lúc nãy vừa nói ở ngoài kia! Đồ xấu xa, đồ lừa gạt..." Cô cắn răng đến suýt cắn trúng lưỡi rồi.
"Anh nói gì?" La Tấn vẻ mặt cực kỳ vô tội nhìn tiểu Tịnh.
"Tên khốn!" Cô hét lên, còn muốn cô nói ra nữa mới vừa lòng anh sao hả? Anh đúng là đồ khốn mà.
"Ey... không được mắng anh nữa nhé! Vợ con kiểu gì mà cả ngày mắng chồng mình là sao chứ? Không cho phép!" Anh dùng tay kẹp hai cánh môi cô lại.
"Lúc nãy không phải vừa nói TA SẼ ĐI còn gì? Có cần kêu Phi đến hỏi hay không? Có cần không?"
"Thì không phải anh vừa đi rồi sao? Đi vào nhà với em này!" La Tấn nhướng mắt lắc vai vẻ mặt tự cho là đúng.
"Anh... cái tên khốn! Nói lời không giữ lời à?" Tức chết cô mà, coi cái vẻ mặt đểu giả của anh kìa, thật muốn đánh.
"Đêm hôm như vầy thì đi đâu hả? Trong khi ở nhà có Thịt Ngon treo sẵn thế này!" La Tấn đưa mắt nhòm nhòm cái phần da thịt trắng mịn mơ màng của ai kia.
Hoảng vía, chụp tay túm lại cổ áo, miệng há ra lớn đủ bỏ vô cả quả trứng gà.
"Là Vợ con của anh gặp nguy hiểm đấy! Có biết không hả? Hứa đi thăm rồi không đi à?" Cô bất bình a, đàn ông thúi!
"Anh đã nói anh chưa từng hứa gì với bà ta nhé! Anh chỉ nói là anh sẽ đi vào nhà với em thôi! Bên ngoài sân thượng gió thật lớn!" Anh chỉ chỉ tay ra hướng cửa sổ cho cô xem gió thổi vù vù bên ngoài.
"Thấy không? Nhỡ đâu em trúng gió rồi sao?"
"Ngụy biện, xấu xa, đàn ông thúi..." Ninh Tịnh chụp mớ khăn giấy bẩn mà vứt vứt vào người La Tấn.
"Hey... Rõ ràng bọn họ là cố tình vẽ chuyện để anh rời đi! La Tổng anh đây xưa nay đâu phải kẻ đần mà bọn họ muốn dắt mũi là dắt thế à?" La Tấn cực kỳ tự tin ngẩng đầu hất mặt vỗ ngực xưng anh hùng.
"Ói chết! Hứ!" Liếc mắt coi thường.
"Lỡ như cô ta cùng đứa bé thật sự có chuyện thì sao hả? Đến lúc đó anh có muốn hối hận cũng không kịp!"
"Thật hay giả tự trong lòng đều hiểu rõ, cũng là do Nhã Kỳ bản thân tự đi tìm khổ! Anh cũng không có ép cô ta uống thuốc. Vả lại anh cũng cho người đi xem tình hình rồi, có chuyện quan trọng thật sự mới gọi cho anh!"
"Lòng người dạ thú, lòng lang dạ sói, ăn cho đã phủi mông đi... xấu xa... ngựa đực..." Cô lại lầm bầm mà rủa.
"Nè... Không đi cũng bị mắng là sao hả? Em có lương tâm một chút có được hay không?" La Tấn hét lên với cô rồi, túm ai kia bưng luôn vào phòng tắm.
"Mau tắm cho anh, nôn ói cái kiểu gì mà cả người chua lòm, làm anh cũng muốn buồn nôn theo!"
"Chê em chua?" Ninh Tịnh vừa bị anh đặt chân đứng xuống phòng tắm liền ngẩng mặt lên trợn mắt kênh anh.
"Không chua sao? Anh cũng chua lòm đây này! Ngửi xem ngửi xem!" Anh đưa đưa cùm tay lên mũi cô.
"Ụa... ọe...." Ninh Tịnh không cầm được lòng, lại ôm luôn bồn cầu mà nôn, chua lòm thật.
"Hừ... đáng tội! Uống rượu cho nhiều vào!" Anh vuốt vuốt lưng cô mà bật cười.
"Không ăn được thì thôi, tí ra uống hai cốc sữa đầy rồi mới được đi ngủ!"
"Lắm lời!" Ninh Tịnh chùi chùi chùi miệng, đẩy anh ra ngoài, cô muốn tắm a, đúng là chua quá sức tưởng tượng rồi.
"Anh tắm cùng..." La Tấn không chịu ra.
"Không..." Cô lại đẩy.
"Anh muốn tắm…"
"Không…"
"Anh tắm...."
"Cút...."
Rầm.....
Cánh cửa bị đóng sầm lại, nhưng người lẽ ra bị đuổi lại vẫn còn đứng nguyên trong phòng tắm, mắt chớp chớp bắn mị nhãn tứ lung tung. Ai kia thì lại rùng mình hai mắt trợn trắng nói không nên lời rồi a.
Nữa đêm....
Trên cái giường đơn eo hẹp, một thân hình cường tráng vòng tay ôm lấy bà xã bảo bối để cô gác lên vai mình mà ngủ thật say.
Tiếng chuông điện thoại rung lên từng hồi, La Tấn nhổm người dậy nhìn vào màn hình phone lại nhìn sang cô.
Đặt nhẹ tiểu Tịnh xuống giường, La Tấn cầm phone, khoác áo, bước luôn ra ngoài.
Lòng cô trĩu nặng, mở mắt nhìn theo bóng lưng anh rời đi cho đến khi tiếng cánh cửa bên ngoài căn nhà đóng lại.
Đưa tay chạm nhẹ bật lên chiếc đèn ngủ, Ninh Tịnh nâng người ngồi dậy, đầu tựa vào tường, lòng ôm lấy cái chăn.
Quả nhiên... dù rằng nằm trong vòng tay anh, cô vẫn không thể ngủ yên, cơn mơ chập chờn luôn nhìn thấy bóng lưng anh rời cô mà đi.
Anh tay trong tay bên người đàn bà đó.
Trong cơn mơ mà lòng vẫn se thắt đau đớn đến muốn bật khóc.
Anh nên rời đi, cuối cùng cũng rời đi…
Cô có cố níu kéo cũng chỉ trở thành dây dưa không dứt, đau đớn thống khổ mãi mãi kéo dài.