Không Thể Thay Thế

Chương 49: Cô vợ khó chìu

Nhìn vào căn nhà nhỏ đóng kín cửa, tắt đèn đến tối thui.

La Tấn cũng lắc đầu chịu thua luôn.

Giận rồi lại không thèm ngó đến mặt anh cho xem. Bà Văn phu nhân kia có ngày anh cũng báo lại mối hận hôm nay mà. Khó khăn lắm tiểu Tịnh mới nũng nịu dụ dỗ anh thế này, bà ta ở đâu chen vào phá đám cho thành ra tan nát luôn rồi?

Đưa tay vào túi quần lấy ra chùm chìa khóa đưa vào cửa, bấm nút Beep.

Chốt gài từ bên trong bỗng dưng mở bật ra, cánh cửa dần dần hé mở. La Tấn cười một cách gian manh, cô tưởng là cài chốt từ bên trong là anh bó tay chắc? Anh không rõ tính cách của cô sao? Khó ưa á!

Bước chân đi vào đến bên giường, có người trùm chăn quấn kín đầu nằm sấp, căn phòng tối thui vẫn ẩn hiện lên đôi chân dài trắng nõn.

"Nè... Em muốn ngộp chết hay sao?" La Tấn đưa tay bật đèn, ngồi dưới đất cạnh chiếc giường đơn, đưa tay ghị ghị tháo tháo chăn quấn trên đầu cô ra.

Ninh Tịnh giật mình vì nghe giọng La Tấn bên cạnh, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, tay lại càng níu chặt lấy cái chăn đang quấn đầu mình lại.

"Vợ ngoan! Ra ăn cháo nhé! Anh vừa sai người đi mua, cơm tối bị nôn ra hết rồi còn đâu?" La Tấn giọng thì nhỏ nhẹ ngọt ngào, tay lại ra sức mà kéo cái chăn đi, con gái con đứa gì mà lực mạnh thế này không biết a?

Ai kia lại sống chết bám víu giữ lấy cái chăn, không cho anh kéo ra, cả người cong lên mà ôm chăn lại rồi.

"Em muốn ăn đòn đúng không?" La Tấn nghiến răng nghiến lợi, anh không ra tay thì nghĩ là không đủ sức giành chăn với cô mà. Anh leo luôn lên cái giường đơn ọp ẹp, chống đầu gối hai bên hông cô kềm lại, tay thì thọc lét cho cô thở hết ra hơi.

"Có buông tay ra không hả?"

"Cút! Tên khốn!" Ninh Tịnh nhột đến hả họng mà thở vẫn liều chết không buông tay, nhưng cả người lại càng co rút lại rồi.

"Còn dám đuổi anh?" thọc lét càng tàn bạo, cúi người xuống mà cắn luôn vào eo cô.

"A...." Ninh Tịnh đau đến nhổm người, tung luôn cả chăn ra mà xoay người giơ tay quơ quào đánh bộp bộp vào vai La Tấn.

"Biết đau không hả? Biết đau không hả? Biết đau không hả?" Cô vừa la hét vừa đánh bụp bụp vào người anh, ánh mắt rướm nước. Anh có biết là lòng cô đang đau đến sắp chết rồi không hả?

La Tấn im lặng để cho tiểu Tịnh đánh đập một lúc đến khi chịu nằm yên, mắt anh nhìn thẳng vào mặt cô. Xem có người uất ức đến phát khóc rồi kìa, không phải lúc nào cũng cứng rắn mạnh mẽ lắm sao? Chui vào phòng đóng cửa tắt đèn ôm chăn khóc thế này à?

Đưa tay vuốt ngay lại mớ tóc lòa xòa trước mặt cô.

"Anh biết em đau! Ngoan ra ngoài anh đút em ăn cháo nhé! Được không?" Làm sao anh không biết lòng cô rất đau được chứ?

"Đói cũng không chết được!" Ninh Tịnh mạnh miệng cãi lại, giơ tay chụp chụp mò mò tìm cái chăn, sờ hoài không thấy nhìn quanh thì thấy nó nằm luôn dưới đất rồi.

"Tên khốn, làm sao mà vứt chăn xuống đất hả?" Cô lại quơ tay bộp vào ngực anh, vợ con gì mà vũ nữ thế này cơ chứ?

"Nói bậy nói bạ này!" La Tấn cúi người xuống cắn luôn vào gò má cô.

"A...." Ninh Tịnh trợn mắt há hốc mồm, phản ứng không có kịp a.

"Dám mắng anh này!" La Tấn ngồi đè luôn lên bụng cô kẹp lại, cúi đầu nhíu nhíu mày suy nghĩ suy nghĩ coi kế tiếp có nên cắn ngay cái đôi môi cứ cong cong đáng ghét kia không, chầm chậm chầm chậm mà cúi người xuống.

"A.... không cho...." Cô bị cái gương mặt ai kia càng ngày càng gần mà hoảng rồi, hai tay cũng bị anh ép sát xuống giường không thể cử động.

"Anh có xin em sao? Còn chờ em cho phép à?" La Tấn xoay đầu quay cổ nghiên tới nghiên lui nhìn chăm chú vào cánh môi mọng ướt yêu mị,

"La Tấn khốn kiếp!" Cô hét lên mắng nhanh, xong lại bặm môi lại, không cho anh nhìn, không cho nhìn môi cô.

"Đáng ghét!" Anh phì cười, thả tay cô ra, hai tay véo nhẹ lên hai bên má phồng lên.

"Đau... Không được ngồi lên bụng!" Tay vừa tự do lại làm loạn ngay, vừa đánh vừa xô anh ra.

"Anh ẵm em ra bếp, đừng làm loạn nữa! Anh thật thất bại mà, có mỗi cô vợ nhỏ mà dạy hoài không xong, cả ngày chỉ biết la hét đánh mắng chồng!" La Tấn lầm bầm lầu bàu đỡ cô ngồi dậy, mặc kệ cô phản kháng Vác luôn ra ngoài phòng bếp.

"Tên khốn!" Ninh Tịnh biết phản kháng vô hiệu nên cũng chịu yên rồi, ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn tô cháo nóng nghi ngút khói trên bàn.

La Tấn lườm tiểu Tịnh xong cũng đi đến bên tủ lạnh rót nước ép ra mang đến.

"Sao lại là cháo cá hả?" Cô lại muốn gây, cầm muỗng dầm dầm dầm trong tô.

"Bổ não!" La Tấn trả lời gọn lỏn, ngồi xuống cạnh cô giật lấy cái muỗng trong tay ai kia, chỉ có quậy anh là giỏi.

"Dám nói.... dám nói... ai cần bổ não hả?" Cô tức cành hông rồi.

"Ai ăn thì người đó cần, mau... mở miệng ra!" Vừa thổi xong liền muốn Nhét vào miệng cô.

"Không ăn!" Ninh Tịnh nghiến răng nghiến lợi, mím môi chặt.

"Ăn không?" La Tấn cũng đổ quạu rồi, mặt đỏ lên.

"Không!" Giận lên rồi thì làm gì được cô? Có ngon thì đánh cô này! Liếc mắt xem thường.

Anh đứng bật dậy, mặt như hung thần ác xác nhào đến ôm ngang hông cô.

"Làm gì? Làm gì? Anh muốn làm gì hả?" Cô giật thót, hoảng hồn hoảng vía rồi a.

"Ngồi yên!" La Tấn gắt lên từ kẽ răng, ai kia bỗng dưng im thin thít. Anh bưng luôn cô lên để ngồi trên chân mình, một tay ôm ngang eo, một tay cầm muỗng múc cháo lên, thổi thổi xong Nhét luôn vào cái mỏ đáng ghét.

"Ưʍ..." Ninh Tịnh cắn răng ngậm miệng không thèm hả ra.

"Mở miệng!" La Tấn vòng tay thọc lét ngang eo cô.

"A..." Ninh Tịnh vừa há họng định kêu đau lại bị dồn cháo như dồn vịt, nhét hết vào miệng cô rồi a.

"Nuốt cho anh!" La Tấn kênh kênh khi thấy cô phồng má trợn mắt với anh.

"Ưm…"

"Nuốt..." Lời chưa kịp nói xong thì...

"Phụt..........." Cô phun sạch lên cả mặt anh lẫn áo quần của hai người.

"Văn tiểu..... à không... Ninh Tịnh........." La Tấn nghiến răng lên mà hét, vứt luôn cái muỗng xuống bàn, chụp lấy khăn giấy mà lau lau miệng lau tay lau áo cho cô.

"Em muốn ăn đòn đúng không? Muốn ép anh nổi điên đúng không?" La Tấn lại rút tiếp khăn mà lau mặt mũi tóc tai của mình, dám phun hết cháo lên mặt anh? Đúng là lá gan của cô càng ngày càng lớn mà.