Tiếng súng vọng lên từ hướng cửa thang bộ.
Rầm…
Lại là tiếng cánh cửa bật tung, một chàng vệ sĩ bước nhanh vào tìm La Tấn.
"Chủ Tịch, Văn Phu Nhân đem người đến làm loạn bên dưới, đã xông lên đến tầng trên rồi, nói muốn gặp Chủ Tịch, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ!"
"Các người không cản nổi một người đàn bà hay sao hả?" La Tấn bỗng gắt lên, tay kéo áo khoác choàng kín người tiểu Tịnh lại, nãy giờ cô giãy giụa quậy phá bung hết cả ra rồi, tên vệ sĩ này nhìn thấy thì toi, lỗ chết anh.
"Cản bằng cách gì hả?" Giọng bà ta đã vang lên ngay cửa thang bộ, chân đã bước ra ngoài, tay cầm súng chĩa về hướng chàng vệ sĩ kia.
"Phi!!!" La Tấn hét lên, khốn kiếp, vì sao lại để bà ta làm loạn thế này?
Phi lúc này cũng từ bên hông cửa khuất bên kia xuất hiện, đưa súng chĩa thẳng vào đầu bà ta.
"Xin phu nhân tha lỗi! Nơi này không được phép dùng vũ khí!" Phi nói thì chậm mà ra tay thì nhanh, nhanh chóng xoay người tước đi súng từ tay bà ta.
Thuộc hạ báo cáo là Văn Phu Nhân cầm súng xông thẳng lên lầu, bọn họ không phải sợ cây súng kia, mà là còn ngán cái mối quan hệ phức tạp của Chủ Tịch với hai cô con gái của bà ta, Văn Đại tiểu Thư và Văn nhị tiểu thư, thật đau đầu.
"La Tấn!" Bà ta thét lên, dàn vệ sĩ của bà ta cũng chạy theo phía sau, chỉ là không ai có vũ trang, vì biết rõ nếu ngoài bà ta ra còn có ai dám vũ trang nữa thì một bước cũng khó đi lên nổi cái tầng lầu này.
"Vợ con của cậu đang nằm bệnh viện cấp cứu, cậu lại ở nơi này trăng hoa? Gọi điện không bắt máy, liên lạc đủ cách điều nói là Chủ Tịch đang bận, cái này gọi là bận sao?"
"Phi! không có lần sau!" La Tấn trực tiếp ngó lơ, chỉ quay sang nhìn Phi bằng ánh mắt giận dữ.
"Dạ!" Tưởng cậu muốn để bà ta chạy lên lắm chắc? Chẳng qua là nghe nói đứa trẻ trong bụng cô ả kia nằm viện, nên cậu mới để đại ca tự quyết định thôi. Lúc nãy cậu mà xuất hiện phá đám hai người ân ái thì không phải chỉ là ánh mắt giận dữ thế này mà là cậu đã bị xử bắn rồi a.
"La Tấn! Cậu tưởng cậu nắm giữ La Thị là hay lắm sao? Nếu như cậu không đi thăm bọn chúng, cậu có tin là ta sẽ hủy hôn, không cho thằng nhóc nhận cậu làm cha không hả?" Bà ta bước nhanh về hướng anh và cô đang ngồi.
Phi vội vã chặn ngang.
"Phu Nhân! Đời Ta ghét nhất là bị kẻ khác đe dọa!" Giọng La Tấn lạnh băng.
"La Tấn! Mẹ xin con..." Bỗng dưng giọng bà ta trở nên tột cùng đau khổ.
"Nhã Kỳ sau khi bị con giận dữ đuổi về nó buồn bã rồi sinh ra nghĩ quẩn, uống hết cả một chai thuốc ngủ, cấp cứu từ chiều đến giờ mà bác sĩ vẫn nói là chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
La Tấn nghe xong lòng đôi mày có chút nhíu lại khó chịu. Tay anh lại không muốn buông rời khỏi tiểu Tịnh.
Anh nhìn xuống cô, tiểu Tịnh vẫn im lặng nhìn xem từng cử chỉ phản ứng của anh.
"Còn nhìn nhau cái gì nữa? Muốn Nhã Kỳ chết các người mới vừa lòng sao?" Bà lại gắt lên, nhưng giọng đầy khổ sở đau thương.
"Phu nhân! Ngài về trước đi..." Phi liền chặn lại khi thấy bà ta lại muốn nhào đến.
"Ta không đi!" Đẩy mạnh Phi ra, bước đến gần anh và cô hơn.
Phi nắm chặt tay, cả đời cậu không thích ức hϊếp phụ nữ và trẻ con, lần này thì xin tha thứ cho cậu là ngay cả bà già cậu cũng Dọn. Cắn chặt răng nắm giữ bà ta lại, định Vác đi luôn ra ngoài thì nghe giọng La Tấn chắn ngang.
"Ta sẽ đi..." Lời anh ngắn gọn, nhưng tất cả những người nơi đó điều hiểu ý, kể cả cô.
Tiểu Tịnh giật mình, ánh mắt hoang mang mất mát nhìn anh.
Bà ta đạt được câu trả lời vừa lòng thì cũng chịu yên đi ra về, bà ta biết La Tấn không bao giờ thất hứa.
Phi bước đi theo Tiễn bà ta, đi đến cửa thang bộ cậu cũng không quên khép cửa lại.
Sau một lúc lâu hoảng hốt tay vẫn nắm chặt lấy áo anh thì cô cũng buông lỏng tay ra, đứng dậy rời khỏi người anh.
La Tấn đưa tay giữ lấy lại bị tiểu Tịnh phủi đi.
Áo khoác của La Tấn trên người cũng bị cô phủi rơi luôn xuống đất.
La Tấn bần thần nhìn theo cô, muốn giải thích nhưng lời vừa lên đến miệng lại nuốt xuống.
"Ưʍ...." Ninh Tịnh vừa bước hai bước thì đầu óc choáng váng, chân khụy xuống, tay vội vã chụp lấy ghế để chống người, tay còn lại che lấy môi mình.
"Em sao vậy?" La Tấn bật người chụp đỡ lấy cô.
"Buông..." Giọng Ninh Tịnh gắt lên lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, rút người ra khỏi vòng tay anh, nhưng quả thật cô kiệt lực rồi, chân khụy xuống càng thấp hơn.
"Ưʍ...." Ninh Tịnh cả người cúi gập, cơm nước của cả buổi tối từng chút từng chút làm phản trào hết ra khỏi cổ họng.
"Tiểu Tịnh!" La Tấn chụp vội khăn giấy giúp cô lau miệng lau tay, nhìn vẻ mặt tái xanh òng anh thắt lại, cô vẫn cứ nôn mãi không ngừng.
"Anh đã không cho em uống rượu rồi! Vì sao lại không nghe lời anh?" Khóe mắt La Tấn cay đỏ, rót tách trà chanh ra cho cô.
"Cút đi!!!" Ninh Tịnh hất mạnh đổ luôn tách trà chanh ra ngoài vỡ tan, cả người loạng choạng đứng dậy bước nhanh về hướng căn nhà nhỏ của mình.
Rầm… lại cho anh ăn bế môn canh rồi. Hễ giận là bỏ chồng ngoài đường là sao chứ? Vợ con gì thế này? Tức chết anh!